Chương 419: Rủi Ro

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,853 lượt đọc

Chương 419: Rủi Ro

Vốn dĩ, ánh mắt của những người Nhung Tộc ở đây đều rất hung ác, lúc nào cũng muốn tiến lên giết chết ba người. Thế nhưng trước mắt không thể động thủ, dù sao bọn họ cũng không biết những người này rốt cục đến từ đâu.

Thẳng đến khi Trình Đại Lôi đem hàng hóa bày ra, ánh mắt của những người chung quanh liền sáng lên, có người còn nắm chặt binh giáo. Trình Đại Lôi cũng cầm búa đứng lên, quả nhiên mấy ánh mắt tham lam ở chung quanh đều ảm đạm xuống.

Người có thể sử dụng một thanh búa nặng nề như vậy còn là người lương thiện à, thậm chí trên lưỡi búa mà hắn cầm còn sót lại vệt máu chưa trôi hết.

Quả nhiên, rất nhanh đã có người đầu tiên tới, hỏi thăm Trình Đại Lôi muốn đổi cái gì.

Ở thời đại này, tình hình giao dịch đại khái là như vậy, trước hỏi rõ đối phương cần gì, lại dùng đồ vật của mình trao đổi cho đối phương, nếu như không có thì đổi chỗ khác.

Dù sao cũng là thương nghiệp ở giai đoạn tối nguyên thủy, những thứ như muối, trà và dược liệu là tiền tệ cứng và có thể được sử dụng như tiền tệ.

Ngày càng có nhiều người vây quanh trước mặt Trình Đại Lôi, rất nhanh Trình Đại Lôi liền cảm nhận được sự hào sảng nhiệt tình của người Nhung Tộc, thậm chí dùng một bao muối đổi con ngựa tốt cũng là chuyện rất bình thường.

Trình Đại Lôi hứng thú hơn với những thứ dễ mang theo như đá mỹ ngọc, mà mấy thứ này ở Đế Quốc cũng rất được ưu chuộng. Ngoài ra, một số loại thảo mộc đặc biệt của Nhung Tộc cũng là thứ Trình Đại Lôi muốn có.

Người ở trước mặt của Trình Đại Lôi đã xếp thành một bức tường, lít nha lít nhít vây quanh, dùng vật trong tay trao đổi hàng hóa với Trình Đại Lôi.

Trong ba mặt hàng hắn mang lần này, muối được săn lùng nhiều nhất và giá trị nhất, sau đó là dược liệu, rồi đến trà. Trình Đại Lôi cũng phát hiện ra rằng vải bông và đồ sắt cũng rất phổ biến ở Nhung tộc, vì vậy hắn có thể mang theo nhiều thứ hơn vào lần sau. Tuy nhiên, các tuyến đường hiện nay không hỗ trợ vận chuyển hàng hóa quy mô lớn nên việc mở thêm các tuyến đường mới trở thành ưu tiên hàng đầu.

Trình Đại Lôi vui vẻ buôn bán với mọi người, ai cũng nói Nhung Tộc tàn nhẫn tham lam, nhưng cũng không hẳn là vậy. Theo Trình Đại Lôi, bọn họ hào sảng dứt khoát cực kỳ, chỉ cần để ý đồ vật nào, liền ra tay vô cùng hào phóng, tuyệt không cò kè mặc cả.

Trình Đại Lôi đã đổi một số viên đá và ngọc bích tuyệt đẹp để lấy hàng hóa trên tay, mười con ngựa và một số loại thảo mộc là đặc sản của thảo nguyên. Cũng có người muốn đổi nô lệ của mình với Trình Đại Lôi, trong số đó có rất nhiều nữ nô lệ xinh đẹp, nhưng đều bị Trình Đại Lôi từ chối bằng một nụ cười. Tất nhiên, nếu Phiền Lê Hoa không đứng bên cạnh và nhìn Trình Đại Lôi với ánh mắt hung ác, thì Trình Đại Lôi có thể cười, nhưng sẽ không từ chối.

Cuối cùng, sau khi bán hết hàng, vẫn có người không muốn Trình Đại Lôi rời đi, họ muốn tiếp tục trao đổi với Trình Đại Lôi.

“Ở lại, ở lại, ngày mai chúng ta lại tới, mọi người nên mang thêm đồ đi.” Trình Đại Lôi vui vẻ vẫy tay chào mọi người, hôm nay chỉ là để cảm nhận tình hình, ngày mai sẽ là ngày chợ chính thức mở cửa.

Không nghĩ tới, Trình Đại Lôi vừa dứt tiếng, nét mặt của những người xung quanh lập tức đông cứng lại. Mạc Minh Mễ đã làm điều này một lần, trước tiên dùng một nhóm nhỏ lượng hàng hóa khiến cho mọi người vui vẻ, cũng bỏ xuống lòng phòng bị, sau đó đợi mọi người mang theo gia súc và cừu đến bán, Mạc Minh Mễ liền bố trí trọng binh, cướp đi hàng hóa, rồi đem người giết sạch sẽ.

Bằng cách này, nó cũng để lại ấn tượng về việc những người Đế Quốc không biết giữ lời hứa trong tâm trí của Nhung tộc.

Lời nói của Trình Đại Lôi giống hệt như lời của Mạc Minh Mễ hồi đó, nên có lẽ hắn muốn lặp lại thủ đoạn một lần nữa. Mà điều này cũng không thể tránh khỏi sự dè chừng của mọi người.

Trình Đại Lôi vẫn đắm chìm trong chiến thắng, tâm tình vô cùng vui vẻ cho nên không chú ý đến ánh mắt của mọi người.

Hắn vội vàng lên ngựa, chở hàng hóa rời đi. Bọn người Tần Man, Vân Trung Long cũng không nghĩ tới, chỉ với một vài bao muối và lá trà đã có thể đổi được nhiều đồ n vậy, Trình Đại Lôi để mọi người kiểm tra lại một chút, đem đồ vật ghi lại trong danh sách.

"Đại đương gia, dọc đường đi ngài còn chưa có ngủ ngon, đêm nay nghỉ ngơi sớm, ta canh đêm.” Tần Man nói.

Trình Đại Lôi vô thức ngáp một cái, hắn đã không được nghỉ ngơi tốt sau cuộc hành trình này. Nghe Tần Man nói vậy, cũng thật sự cảm thấy có chút buồn ngủ. Hắn dặn dò Tần Man vài câu, sau đó tiến vào lều vải.

Tần Man phân phó người bố trí canh gác, còn chính mình thì chống đại thương canh giữ ở bên cạnh đống lửa. Ánh trăng mông lung, Tần Man cũng không có chú ý tới, dưới dốc cỏ cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn về phía bên này.

"Hóa ra bọn người Đế Quốc trốn ở đây.”

"Ngươi ở lại canh giữ bọn hắn, ta trở về báo cáo với thủ lĩnh.”

"Mau mau, chúng ta cũng không phải là người duy nhất nhìn chằm chằm bọn họ."

Thảo nguyên trong đêm, vầng trăng khuyết treo giữa không trung, trong bóng tối chẳng hay cất giấu bao nhiêu ánh mắt ẩn hiện.

Ngày hôm sau, không khí trên thảo nguyên rất tốt, Trình Đại Lôi rời khỏi lều vải sau đó lười biếng duỗi người một cái, một đêm này hắn ngủ rất ngon, tình trạng mệt mỏi mấy ngày qua cũng thuyên giảm rất nhiều.

Sở dĩ Trình Đại Lôi có năng lượng lớn như vậy chủ yếu là vì hôm nay là ngày giao dịch chính thức. Chỉ cần bán được hàng thì ai về nhà nấy, nếu duy trì được con đường buôn bán này thì sau này sẽ có nguồn lợi nhuận đều đặn. Những lợi ích này có thể hỗ trợ sự phát triển ban đầu của sơn trại.

"Xuất phát!"

Trình Đại Lôi ngồi trên lưng ngựa, sau lưng mang búa, lưng đeo bảo kiếm, hăng hái vung tay xuống.

Đội ngũ xuất phát tiến về rừng cây đước. Đến lúc đó, Trình Đại Lôi thấy rằng hôm nay có nhiều người tụ tập ở đây hơn. Có nhóm từ ba đến năm, bảy tám trăm người, họ chở đủ loại hàng hóa, đây có thể coi là một khu chợ tương đối thịnh vượng.

Nhiều người đến buôn bán đồng nghĩa với việc Trình Đại Lôi kiếm được nhiều thứ hơn, hắn vội vàng ra lệnh thủ hạ huynh đệ.

"Nhanh, nhanh, đem hàng hóa của chúng ta đều mang lên."

Trình Đại Lôi hôm qua đã tới một lần, mọi người cũng đều biết mục đích của hắn,Trình Đại Lôi còn chưa dọn hàng hóa ra, thì đã có người tiến lại gần.

Chính lúc này, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Trình Đại Lôi lập tức nhìn qua, bên trong bụi mù dồn dập, một đội kỵ binh Nhung Tộc đang chạy về hướng này.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right