Chương 422: Công Trình Ở Trại Cáp Mô

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,694 lượt đọc

Chương 422: Công Trình Ở Trại Cáp Mô

Phiền Lê Hoa vung thòng lòng đi, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, vững vàng rơi vào cây táo đối diện.

Phiền Lê Hoa kéo chặt sợi dây trong tay, giống như đang thị uy nhìn về phía Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi cũng không tâm trạng tranh đấu với cô, cô nương hung hãn như vậy, thật khó có thể ứng phó.

"Trình đương gia, chỉ dựa vào đầu dây thừng này cũng không cách nào đem người cùng hàng hóa vận chuyển đi qua?" Hắc Nham hiện tại cũng biết thân phân sơn tặc của Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi gỡ bội kiếm xuống, giao cho Ngân Mâu cầm, chính mình thì đi tới bên cạnh vách núi.

Hắc Nham còn chưa hiểu Trình Đại Lôi muốn làm gì, đang muốn đặt câu hỏi, bỗng nhiên đầu ngón chân của Trình Đại Lôi hơi nhón lên, cả người cũng nhảy dựng theo.

"Trình đương gia, đang muốn tự sát..."

Hắc Nham vừa mở miệng liền im bặt. Hắn thấy thân thể của Trình Đại Lôi xoay người trên không trung như một con diều hâu, mượn đầu dây thừng, lại một lần nữa nhảy lên thật cao, thân thể đã xuất hiện ở bên kia vách núi.

Miệng của Hắc Nham há to thật lâu không đóng lại được, đến một hồi sau, hắn mới thốt ra một tiếng cảm khái.

"Trình đương gia quả nhiên thần thông!”

"Bình thường, chỉ là bình thường thôi."

Trình Đại Lôi đem dây thừng thắt chặt trên cây táo, sau đó mọi người tiếp tục ném dây thừng qua bên này, liên tục mấy lần, liền tạm thời tạo ra một cây cầu dây nhỏ.

Kỳ thực có cây cầu dây này, hàng hóa và người có thể đi qua, nhưng mấu chốt là ngựa. Cho nên, Trình Đại Lôi không chỉ muốn có một cây cầu dây.

"Bắt đầu sửa cầu đi." Trình Đại Lôi đứng ở đối diện phất phất tay.

Mọi người đốn một khúc gỗ to hơn chục mét trên núi, mở ra ở giữa, kê vào hai đầu hẻm núi. Chỉ có hai cây lớn bị chặt và một cây cầu gỗ đơn sơ được xây dựng.

Thật đáng tiếc khi kỹ năng xây dựng thành thục của sơn trại không thể đem đến đây, nếu không mọi thứ có thể càng kiên cố hơn chút. Giờ chẳng qua chỉ là một cây cầu gỗ thô sơ, ngựa chở hàng đã có thể đi qua được, đợi Trình Đại Lôi lần sau đến, nhất định mang theo công cụ, sửa chửa cho cây cầu thêm kiên cố chắc chắn.

Cả người và hàng đều đã đi qua, Hắc Nham đứng ở bên này vẫy vẫy tay với Trình Đại Lôi.

"Trình đương gia, đừng quên vải hoa của ta?"

"Nhất định, nhất định, cứ trở về đi."

Sau đó, Trình Đại Lôi liền dẫn đội ngũ trở về, một chuyến này, bọn họ đi mất mười ngày. Mọi người trước tiên dừng chân ở Lạc Ngọc Trại, kiểm kê hàng hóa đã được trong giao dịch lần này.

Có hơn một trăm chiến mã, ba trăm bộ da thú, vô số dược thảo, ngọc bội và một số thứ ly kỳ cổ quái.

Ngựa đều để lại Lạc Ngọc Trại, Trình Đại Lôi muốn bồi dưỡng một đội kỵ binh, hiện tại đã có điều kiện cơ sở. Đầu tiên Lạc Ngọc Trại có khu vực đồng cỏ để nuôi ngựa, hơn nữa ngựa được mua của Nhung tộc đều là những con ngựa tốt.

Về phần ngọc thạch, da thú sẽ giao cho Du Cửu Lâu, hắn có con đường phân phối, sau đó đổi lương thực về cho trại Cáp Mô, rồi bắt đầu phân chia cho bốn nhà Phiền Lê Hoa, Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu. Mà dược thảo đổi lại vẫn là do Trình Đại Lôi tự mình xử lý, dù sao hắn cũng có một kênh phân phối hàng.

Hiện tại một mình Trình Đại Lôi nuôi năm nhà sơn trại, đây là sự nghiệp lớn, vừa mở mắt ra đã có vô số người há miệng chờ ăn, Trình Đại Lôi cũng cảm giác được áp lực lớn đang đè trên vai.

Sau khi tiễn bọn người Vân Trung Long rời đi, Trình Đại Lôi cùng Tần Man, Phúc Đức Lặc cũng trở về Cáp Mô trại. Bây giờ Lạc Ngọc Trại đã ổn định lại, không còn cần Tần Man hỗ trợ, Tần Man cũng có thể mang theo đội của Tần Man trở về đại bản doanh.

Bất quá, Trình Đại Lôi còn muốn chờ một người, chính là Ngân Mâu do hắn mang về.

Tiểu cô nương này không biết đã trải qua cuộc sống như thế nào ở Nhung tộc, mà trên người đầy vết bẩn, vết thương chồng chất, Phiền Lê Hoa mang cô đi tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch.

Đám người Trình Đại Lôi chờ bên ngoài cửa Lạc Ngọc Trại, bỗng nhiên hai mắt Tần Man sáng lên, lấy tay đâm vào người Trình Đại Lôi.

"Đại đương gia, mau nhìn."

Trình Đại Lôi quay đầu nhìn lại, biểu lộ khẽ giật mình, chỉ thấy Phiền Lê Hoa dắt một tiểu cô nương đi tới.

Cô vừa tắm rửa qua, tóc ướt nhẹp rủ xuống ở sau ót, trên người mặc một cái áo bào trắng, đại khái là của Phiền Lê Hoa, cho nên có vẻ hơi rộng. Cô dùng một dây thắt lưng cột chặt trên người. Giống như cả người đang chôn trong một cỏ khô, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lộ ra dung mạo thật sự. Nhưng, đôi mắt bạc của cô vẫn rất lãnh đạm, lạnh như băng.

Trình Đại Lôi, Tần Man, Phúc Đức Lặc đều có biểu lộ kinh ngạc thán phục, chỉ có điều vẻ mặt của Phiền Lê Hoa hơi khó chịu, cũng chẳng biết tại sao.

Phiền Lê Hoa cũng không có tới gần, chỉ là vỗ vỗ bả vai Ngân Mâu, để cho cô đi tới.

Ngân Mâu đi đến gần Trình Đại Lôi, sau đó đem cây búa lớn của hắn vác lên.

"Ai, ngươi đừng đụng cái này, rất nặng đó."

Trình Đại Lôi còn chưa dứt lời, liền thấy Ngân Mâu vác búa lên, Quỷ Diện búa nặng 108 cân, ngay cả Trình Đại Lôi cũng cảm thấy nặng nề. Nhưng cô bé với cánh tay yểu điệu, lại dễ dàng nhấc lên như không có gì.

Quả nhiên thuộc tính ẩn thiết lực không phải để trang trí cho vui.

Trình Đại Lôi thầm nghĩ, ngày sau nếu như có một tiểu cô nương vì mình cầm búa nâng kiếm, đây cũng là chuyện rất khốc.

Trong lòng suy nghĩ, Trình Đại Lôi vươn tay xoa bóp chóp mũi của cô, lần này Ngân Mâu không có há miệng cắn Trình Đại Lôi, chỉ là biểu lộ lạnh lùng vẫn như cũ, giống 1 ngôi tượng đá.

Trình Đại Lôi lấy một con ngựa nhỏ ở Lạc Ngọc Trại, để cho cô cưỡi, cô nương này dù sao cũng lớn lên ở Nhung Tộc, đối với chuyện cưỡi ngựa cũng không xa lạ gì, thậm chí kỵ thuật còn tốt hơn Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi cũng lên ngựa, đám người nhanh chóng trở về đại bản doanh.

Hiện tại, dự án vẫn đang được tiến hành ở trại Cáp Mô, Trình Đại Lôi về tới cũng kịp lúc, nếu không kinh tế ở sơn trại cũng sẽ không thể duy trì việc xây dựng này được nữa.

Lúc Trình Đại Lôi trở lại trại Cáp Mô, thấy toàn bộ công trình đã hoàn thành hơn phân nửa, quả nhiên có kỹ năng xây dựng, tiến độ của công trình được đẩy rất nhanh.

Khắp nơi đều là công nhân đang bận rộn, mọi người đều làm đến khí thế ngất trời, nhưng đây chỉ là mặt ngoài đẹp mắt, còn bên trong trại Cáp Mô đã tiêu hao mười phần nghiêm trọng

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right