Chương 431: Không Có Tham Vọng Cướp Đoạt Thiên Hạ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,614 lượt đọc

Chương 431: Không Có Tham Vọng Cướp Đoạt Thiên Hạ

Trình Đại Lôi đột nhiên hơi ngập ngừng, chuyện này không đúng, chỉ một mình Lâm Thiếu Vũ nhất định không thể làm được.

"Còn có người khác giúp ngươi sao?"

Lâm Thiếu Vũ tránh ánh mắt của Trình Đại Lôi.

"Ngươi còn muốn giấu giếm ta. Ta biết năng lực của ngươi. Cho dù hiện tại đã rất tốt, nhưng với trình độ đó cũng không thể tự mình làm ra chuyện này được?”

"Thật ra còn có một người..." Lâm Thiếu Vũ nói: "Ta gặp phải Quách Phiền Nhân, Đại đương gia ngài còn nhớ ông ta không?”

Trình Đại Lôi đương nhiên vẫn nhớ tới vị đạo trưởng họ Phiền đang hành tẩu giang hồ cũng với một tiểu đạo sĩ tên là Hồng Trần, trên tay còn cầm theo lá cờ khắc chữ “Khám phá nhân gian”. Tính một hồi thì ông ta cũng là người có ơn cứu mạng đối với Trình Đại Lôi, chỉ là Trình Đại Lôi nghĩ mãi vẫn không ra, Quách Phiền Nhân tại sao lại ở một chỗ với Lâm Thiếu Vũ.

"Lúc chúng ta chạy tới Giang Nam, đụng phải đạo trưởng Phiền Nhân đang truyền giáo, đạo trưởng là người rất thần thông, nếu không có hắn, chuyện lớn như vậy quả thực không thể thực hiện được."

Trình Đại Lôi gật gật đầu, trong đầu lại hận Quách Phiền Nhân đến nghiến răng, tự ông muốn đi tìm đường chết thì cần gì kéo theo huynh đệ của ta.

"Chúng ta cũng giống như đạo trưởng Phiền Nhân, đều nguyện ý phụng Đại đương gia cầm đầu, Đại đương gia ở núi Thanh Ngưu ngăn trở mười vạn thiết kỵ của Nhung Tộc, bảo hộ cho bách tính. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, nhất định sẽ có người nguyện đứng dưới cờ của ngài. Đại đương gia, thiên hạ này sẽ là của ngài.”

Trình Đại Lôi nghe đến đây thì nhíu mày càng chặt, lúc hắn biết tin tức của Chính Nghĩa Giáo, còn nói Thần chủ của Chính Nghĩa Giáo Thần dĩ nhiên là nhân vật không tầm thường. Hiện tại không nghĩ tới, lãnh tụ của Chính Nghĩa Giáo lại là chính mình.

Vậy thì vị Thần Minh cổ quái kia rồi đến cờ xí cũng cực kỳ giống... Lúc ấy, Trình Đại Lôi đáng lẽ phải nghĩ ra điều gì đó.

Chỉ có thể nói, trời xanh rất thích đùa giỡn người.

Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Thiếu Vũ: "Đừng suy nghĩ nhiều, dưỡng thương thật tốt, về sau trên đời này sẽ không còn Chính Nghĩa Giáo, mà ngươi vẫn như cũ là huynh đệ của ta.”

"Đại đương gia, ngài không làm chuyện này với chúng ta sao? Tuy lần này bại trận, nhưng căn cơ của Chính Nghĩa Giáo vẫn chưa mất. Giang Nam, Tây Bắc, thậm chí Trường An đều có huynh đệ của chúng ta. Chúng ta đến đây lần này để mời Đại đương gia rời khỏi núi, đáp ứng trăm mối, tranh đoạt thế gian.”

Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Vũ: "Ngươi cảm thấy ta rất giống người thích đi tranh đoạt thiên hạ à, nhìn kỹ gương mặt của ta đi này.”

Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung đồng thời gật gật đầu: "Giống."

"y...Đừng nói nhảm nữa." Trình Đại Lôi phất phất tay.

"Đại đương gia, ngài thật sự cho rằng, ta làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì báo thù à?"

Trình Đại Lôi khẽ giật mình, thấy Lâm Thiếu Vũ không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.

"Đại đương gia, ngài không cảm thấy thiên hạ này có một số việc không đúng à?"

Trình Đại Lôi im lặng.

"Nhung Tộc nhiều lần xâm lấn biên giới, Đế Quốc mười trận chiến là mười trận trận bại, người giàu tiếc của không đành lòng, thế lực lộng hành, đạo phỉ trong thiên hạ gây nghiệt ở khắp nơi, dân chúng của 13 Châu, 108 thành, đều như sống trong giàu sôi nước bỏng." Lâm Thiếu Vũ hỏi: "Đế Quốc vốn dĩ là như thế sao?”

"Đại đương gia, ngài còn nhớ những lời đã nói với ta trong lần đầu tiên gặp mặt không?" Ánh mắt Lâm Thiếu Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như đang lục lọi lại hồi ức xa xưa: "Ngài nói cho ta biết, ngài có một lý tưởng, hy vọng người cày có ruộng, người người an cư lạc nghiệp, đọc sách thánh hiền, hiểu được chuyện nhân nghĩa, nguyện dùng một đôi tay cứu vạn dân ra khỏi biển lửa.

"Chính vì cái lý tưởng này, ta mới nguyện ý giữ chặt tay Đại đương gia, sau đó mới từng bước đi tới ngày hôm nay.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Lâm Thiếu Vũ đã có chút trách cứ.

Trình Đại Lôi im lặng, những lời này hắn đương nhiên vẫn nhớ, nhưng nguyên nhân là, hắn cảm thấy lời nói này rất hay, tuy nhiên nếu thật sự làm như vậy thì hoàn toàn không thực tế.

Chỉ có kẻ ngu ngốc mới thật sự đi làm chuyện như thế. Trình Đại Lôi không đủ nhân tâm để đi cứu giúp thiên hạ, cũng không có tham vọng cao cả đi tranh giành, thống nhất Trung Nguyên. Hắn dù sao cũng chỉ là một tên sơn tặc nho nhỏ, nếu như có thể sống vui vẻ hết kiếp này đã là may mắn lắm rồi.

Vật đổi sao dời, rất nhiều chuyện đã cải biến. Suy nghĩ của Trình Đại Lôi vừa rồi có lẽ không đúng, có một số việc đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cũng có một số việc vĩnh viễn sẽ không cải biến. Trình Đại Lôi vẫn như cũ là một sơn tặc giàu có, tiêu diêu, tự tại, còn Lâm Thiếu Vũ là nam nhân có chí trở thành đại hiệp, đến bây giờ hắn vẫn tin tưởng vào những mỹ từ như công lý, nhân ái, hòa bình và thịnh vượng.

Nhưng Trình Đại Lôi không tin, đại ca, ngươi tỉnh lại một chút có được hay không, lúc đầu là ta đã lừa ngươi, những lời kia cho dù một chữ, ta cũng không tin.

Lâm Thiếu Vũ chống đỡ thân thể, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng cả người hắn vẫn giống như một ngọn lại đang bùng cháy.

Không đốt thành tro bụi, hắn sẽ không dập tắt.

Điều bất lực nhất trên đời là: Có những điều người nói ra không tin, nhưng người nghe lại tin.

Trình Đại Lôi rời khỏi phòng, trước khi đi còn nói, tốt nhất cứ dưỡng thương xong xuôi, những việc khác sẽ bàn sau.

Đi ra khỏi phòng, ngôi sao trên trời đã rủ xuống, Trình Đại Lôi nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí. Nhìn tình huống, thương thế của Lâm Xung cùng Lâm Thiếu Vũ đã không thành vấn đề, cho nên Trình Đại Lôi đã có thể yên lòng. Nhưng Lâm Thiếu Vũ lại gây ra họa lớn như vậy, vượt quá dự đoán của Trình Đại Lôi, điều này khiến cho trái tim Trình Đại Lôi không khỏi chấn động.

Tần Man cùng Từ Thần Cơ đều ở bên ngoài, khi Trình Đại Lôi đi ra, họ định lên tiếng chào hỏi.

Trình Đại Lôi xua tay: "Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, không được nói với bất kỳ người nào.”

“Thật sự không nói ra được sao?” Từ Thần Cơ có chút tiếc nuối: "Ta còn cảm thấy chuyện này rất đáng để đi khoe.”

"Chuyện này không phải nói đùa, kêu không nói thì đừng nói." Trình Đại Lôi lạnh lùng nói.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right