Chương 444: Ngươi Có Chí Lớn, Ta Cũng Không Giữ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,097 lượt đọc

Chương 444: Ngươi Có Chí Lớn, Ta Cũng Không Giữ

Rốt cuộc, ba người Vân Trung Long đều phản bội Trình Dạ Lôi, tuy cuối cùng lạc đường vẫn biết quay lại, đương nhiên bọn hắn muốn tới thì cũng sẽ biết đường về. Nhưng sau khi sự cố này xảy ra thì việc lấy lại niềm tin của Trình Đại Lôi là vô cùng khó khăn.

Vì vậy, ba người họ đều không ngừng tăng bốc Trình Đại Lôi, ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng thì rất lo lắng.

"Ta biết đánh thắng một trận, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, nhưng hôm nay không phải là lúc ăn mừng, tiệc ăn mừng chân chính, chính là chờ đến khi chúng san phẳng Cầm Xuyên quan." Trình Đại Lôi.

Vân Trung Long trong lòng giật mình, khó có thể tin nói: "Trình đương gia, ngài muốn tấn công Cầm Xuyên quan?"

Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Làm sao?"

"A, không có gì, không có gì." Vân Trung Long vội vàng nói một câu, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.

Cầm Xuyên Quan tường cao, nhiều lính, muốn đánh cũng không dễ. Huống hồ Mạc Minh Mễ làm mưa làm gió nhiều năm ở Cầm Xuyên như vậy, dần dần mọi người đã xem sự tồn tại của hắn là một quy luật, người nào cũng không có ý nghĩ thay đổi nó.

Thế nhưng không ngờ, Trình Đại Lôi không chỉ muốn đánh bại Mạc Minh Mễ, mà còn muốn công chiếm Cầm Xuyên quan.

Chuyện này khiến Vân Trung Long không khỏi giật mình.

Trình Đại Lôi cũng không muốn mang binh đến công chiếm Cầm Xuyên quan, thế nhưng giờ phút này, Mạc Minh Mễ mới bị bại trận, tổn binh hao tướng, sĩ khí trầm thấp, đây chính là cơ hội tốt nhất để đánh chó mù đường.

Thừa dịp ngươi bệnh liền tới đòi mạng ngươi, đây chính là con đường mà Trình Đại Lôi sử dụng, tiếp đó, đề tài thảo luận của hội nghị, là làm thế nào tấn công Cầm Xuyên quan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trình Đại Lôi đem đám người Vân Trung Long gọi tới đây, đối với tình huống của Cầm Xuyên quan, ba người bọn họ nhất định biết rõ.

Khó khăn chính trong hành động lần này là làm thế nào để đi vào Cầm Xuyên quan, Cầm Xuyên quan được coi là một tòa thành lớn, nếu chỉ dựa vào nhân lực hiện tại của Trình Đại Lôi, thì tương đương với việc tự mình đi tìm đường chết.

Hội nghị thảo luận đến khuya, nhưng vẫn chưa tìm ra biện pháp thích hợp. Trình Đại Lôi nghe biện pháp mọi người, trong lòng bỗng nhiên động đậy:

Ở Cầm Xuyên quan, mình còn có một “con mắt”, chuyện này kém chút nữa là hắn cũng quên.

Sau chiến thắng, trại Cáp Mô tràn ngập không khí vui sướng. Chiến tranh căng thẳng bao nhiêu thì bây giờ thoải mái bấy nhiêu. Trình Đại Lôi mặc dù nói không cho phép ăn mừng, nhưng cũng không cản mọi người uống rượu.

Đây cũng chuyện không có biện pháp.

Đêm canh ba, trăng lên giữa trời, rất nhiều người đều uống đến say như chết, lúc này, có hai người mở to mắt, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trăng sáng soi trần gian, hôm nay không phải lúc làm chuyện xấu, hai người nhìn nhau, trong mắt đều thấy căng thẳng.

Cũng may dọc theo đường đi không có chốt gác, chỉ cần đánh người canh cửa bất tỉnh, hai người liền có thể lẻn ra khỏi trại Cáp Mô.

"Muốn đi sao?"

Một âm thanh bất ngờ vang lên, dọa hai người nhảy dựng. Đợi đến khi cả hai định thần lại thì đã thấy một người đang ngồi trước cổng tiểu khu, uống rượu một mình dưới trăng sáng.

Hai người ngẩn người, lập tức yên lặng cúi đầu.

"Đại đương gia."

Hai người này không phải ai khác, mà chính là Lâm Thiếu Vũ và Lâm Xung.

"Muốn đi cũng không nói một tiếng, làm người như vậy, có chút không chính cống." Trình Đại Lôi không hề nhìn hai người, chỉ là một bên uống rượu, một bên khe khẽ thở dài.

"Đại chiến kết thúc, trại Cáp Mô đã không cần đến chúng ta, chúng ta... vẫn nên đi thôi." Lâm Thiếu Vũ.

"Thế nào, không có các người thì lần này ta sẽ không qua được à?" Trình Đại Lôi hờ hững nói.

Lâm Thiếu Vũ lặng lẽ thật lâu, bỗng nhiên nói: "Đại đương gia, sinh ra làm nam tử, thù giết cha không thể không báo."

Trình Đại Lôi nhìn Lâm Thiếu Vũ, sau đó lại nhìn Lâm Xung, nếu một trong hai người hiểu chuyện thì cũng dễ nói, nhưng nếu cả hai đều không hiểu, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.

Hắn đành thở dài rồi nói: "Nghĩ kỹ đi chỗ nào chưa?"

Những ngày đầu tiên mà Trình Đại Lôi đến thế giới này, người quen biết cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay: Từ Thần Cơ, Từ Linh, Lâm Thiếu Vũ, Tần Man...Tất cả đều là huynh đệ một đường đi với nhau, cũng rất hiểu rõ tính cách của đối phương.

Khi Lâm Thiếu Vũ nói những lời đó với Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi liền hiểu rõ, trại Cáp Mô không thể giữ được hắn, tham vọng trong lòng hắn đã bén rễ, làm sao có thể dễ dàng bị diệt trừ.

"Ngồi?" Trình Đại Lôi chỉ chỉ chỗ bên cạnh.

Lâm Thiếu Vũ im lặng khoanh tay đứng ở trước mặt Trình Đại Lôi, lắc đầu nói: "Đại đương gia, ta đứng đấy nói chuyện là được."

Trình Đại Lôi cũng không kiên trì, hắn nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống.

"Người có chí riêng, ngươi muốn đi ta cũng không giữ. Chỉ là một ngày làm huynh đệ, một đời là huynh đệ, ngươi đi chuyến này, trong gió hay trong mưa, là phúc hay là họa, người nào cũng không thể biết, mà ta cũng khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.”

"Đại đương gia, ngày sau nếu như cần đến Thiếu Vũ, thì cho dù ở nơi nào, chỉ cần nghe được lệnh của ngài, ta cũng sẽ sẵn sàng lao vào biến lửa.”

"Lời này cũng là lời ta muốn nói với ngươi. Dù sau này có đi đến đâu, chỉ cần nhớ ngươi là huynh đệ của ta, nếu như có chuyện không thể tự mình vượt qua được, thì cứ truyền lời đến đây, đừng cố chống đỡ một mình.”

"Ừm." Lâm Thiếu Vũ gật đầu.

"Được rồi." Trình Đại Lôi nói: "Trước khi chia tay, ta muốn đưa cho các ngươi ít đồ, dù sao lên đường cũng không thể để hai bàn tay trắng, đợi đến khi quay đầu, lại nói là do ta không chu toàn.”

Nói xong, Trình Đại Lôi vỗ vỗ tay, Ngân Mâu dắt hai con ngựa đến, khôi giáp áo choàng cũng chuẩn bị đầy đủ. Trình Đại Lôi lấy ra cờ chiến, bên trên viết một chữ Lâm, đưa cho Lâm Thiếu Vũ.

"Cái này... hình như là cờ chiến của Quan Nhị Ca?”

"Ừm, ta đã lấy lại, hiện tại tặng cho ngươi." Trình Đại Lôi vỗ vỗ bả vai Lâm Thiếu Vũ: “Dọc theo đường đi phải cẩn thận.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right