Chương 447: Nước Ấm Nấu Ếch

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,645 lượt đọc

Chương 447: Nước Ấm Nấu Ếch

"Ta muốn biết tình huống gia đình của Mạc Minh Mễ, hắn có mấy thê tử, mấy đứa con, mấy tiểu thiếp..."

"Những thứ này rất quan trọng sao?"

"Với ta mà nói, rất quan trọng."

"Ta sẽ không nói cho ngươi, ta chỉ thực hiện giao ước trước đó, còn lại cái gì ta cũng không nói.”

"Được rồi, không nên kích động, làm một gián điệp ưu tú phải biết cách khống chế tâm tình của mình." Trình Đại Lôi từ bên trong hốc cây móc ra phần tài liệu: "Giờ thìn rời giường, cháo thịt băm, uống ba chung rượu... Chậc chậc, ngươi nói xem, nếu Mạc Minh Mễ biết chuyện mình ăn cái gì mỗi ngày đều bị nói cho người khác biết, đương nhiên chuyện khác cũng sẽ được làm rõ ràng, thì hắn sẽ nghĩ sao đây?”

Nghiêm Địch giật mình, chợt nhận ra mình đã bị rơi vào một cái bẫy. Giống như nước ấm nấu ếch, nhiệt độ nước tăng lên một chút, nhưng khi đủ nóng, ếch không có sức để nhảy ra ngoài.

"Được rồi, đồng chí Nghiêm Địch, đừng có suy nghĩ nặng nề, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho ngươi." Trình Đại Lôi hạ giọng, dùng giọng nói chân thành: "Chính nghĩa tất nhiên sẽ chiến thắng tà ác, đồng chí, ánh sáng không ở đâu xa."

Hoàng hôn ba ngày sau, Nghiêm Địch lần nữa xuất hiện ở ngoài thành.

"Này, ta lại tới, không nghĩ tới đi."

Nghiêm Địch bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trình Đại Lôi xuất hiện ở sau lưng mình, hắn há to miệng thật lâu không hề khép lại.

"Ngạc nhiên không, vui vẻ không, không nghĩ tới đi." Trình Đại Lôi mỉm cười: "Xem ra ngươi rất vui vẻ."

"Ngươi, ngươi là ma quỷ!"

"Không cho phép nói như vậy!" sắc mặt Trình Đại Lôi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Tổ chức lại có nhiệm vụ mới giao cho ngươi...Ba ngày sau chúng ta sẽ gặp mặt ở nơi này.”

"Ba ngày sau, ba ngày nữa, khi nào thì mới kết thúc? lão đại, ta là người tốt đó.”

"Được rồi, được rồi, ta biết, nhớ những gì ta đã nói với ngươi không? một gián điệp có trình độ, phải học được cách khống chế tâm tình của mình, ngươi rất dễ xúc động."

"Nhiệm vụ lần này là gì?" Dần dần Nghiêm Địch đã quen phong cách nói chuyện của Trình Đại Lôi.

"Lần này..." Trình Đại Lôi hơi ngập ngừng: "Bố trị phòng ngự ở Cầm Xuyên quan..."

Cầm Xuyên quan ngày nào cũng có người đi tuần, cổng thành là khu vực phòng thủ trọng yếu, hàng ngày ba đội thay phiên nhau canh giữ, mỗi đội 100 người. Các khu vực phòng thủ và thời gian đổi gác của họ đều là bí mật, ít nhất, họ không nên để Trình Đại Lôi biết.

Nghiêm Địch không muốn phản bội Mạc Minh Mễ, nhưng sau cùng ma xui quỷ khiến, vẫn đem tất cả những gì mình biết nói cho Trình Đại Lôi.

Về sau, hắn thất hồn lạc phách trở lại Cầm Xuyên quan, lính canh ở cổng thành đều biết mấy ngày nay Nghiêm đều sẽ ra ngoài, đương nhiên ai cũng sẽ không nghi ngờ Quân Sư có vấn đề gì.

"Nghiêm quân sư, nhìn sắc mặt của ngài không được tốt lắm, gần đây có bận quá không?"

"Ừm." Nghiêm Địch thuận miệng nói một tiếng, xua tay rồi đi về phía xa.

Thị vệ nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Địch, khe khẽ thở dài. Tướng quân sinh bệnh, chuyện ở Cầm Xuyên đều do Nghiêm quân sư xử lý... Quân Sư thật sự là quá cực khổ.

Nghiêm Địch trở lại trang viên của mình, lời nói của thị vệ vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn vô thức đứng trước gương đồng, vừa nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, hắn liền sửng sốt.

Hai má lõm, xương gò má cao ngất, tóc khô xơ, cái cằm lưa thưa đầy râu ria.

Mình... Từ khi nào biến thành bộ dáng như vậy. Nghiêm Địch hít vào một ngụm khí lạnh, mới nhớ tới cơn ác mộng của Trình Đại Lôi. Bất tri bất giác, tinh thần của hắn đã tiếp nhận quá nhiều áp lực.

Nghiêm Địch là người rất có thể diện, hắn từ trước đến nay rất chú ý tới dáng vẻ bên ngoài. Vậy mà lần này, hắn lại tiều tụy như thế, trách không được thị vệ nói khí sắc của mình không tốt.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Hắn gọi thư đồng đến, buộc tóc gọn gàng cho mình, lại tỉ mỉ cạo mặt, sau đó lấy ra một bộ y phục thật sạch sẽ.

Lúc này, Nghiêm Địch mới cảm thấy tinh thần được sảng khoái, toàn thân tràn đầy sinh lực. Vốn tưởng rằng Trình Đại Lôi có thể làm gì ghê gớm lắm, nếu lần sau gặp lại, nhất định không thể bị khí tức của hắn đè nén.

"Quân Sư, tướng quân mời ngài đến phủ uống rượu."

Lúc này Mạc Minh Mễ sai người đến mời Nghiêm Địch.

Nghiêm Địch chỉnh lại phục, theo người đi đến phủ tướng quân. Lần này, chỉ là một buổi tiệc riêng tư, trên bàn rượu chỉ có Nghiêm Địch cùng Mạc Minh Mễ.

Mạc Minh Mễ chú ý tới y phục trên người Nghiêm Địch, nói: "Hôm nay, quân Sư thay áo mới sao?”

"A... Tướng quân, chúng ta mới vừa gặp đại bại, sĩ khí đê mê, cho nên chúng ta cũng thể sa sút, nhất định phải làm gương cho bọn thủ hạ.”

"Ừm, Quân Sư nói có lý. Ta mấy ngày nay thật sự có chút suy sụp. Đa tạ quân sư đã nhắc nhở ta, về sau nhất định không thể như vậy." Mạc Minh Mễ vỗ vỗ tay, liền có người đem một bộ y phục mới ra.

"Mấy ngày nay, ta sai người làm cho Quân Sư, hôm nay mới làm xong, đang chuẩn bị đưa cho Quân Sư."

Nghiêm Địch cảm kích vội vàng quỳ xuống: "Đại ân của tướng quân, thuộc hạ kết cỏ ngậm vành, chết cũng phải báo đáp.”

"Được rồi, đứng lên đi." Mạc Minh Mễ đem Nghiêm Địch đỡ dậy: "Hôm nay chỉ là tiệc nhỏ, tùy tiện uống rượu rồi tâm sự mà thôi.”

Đang lúc tiệc rượu, Mạc Minh Mễ khó tránh khỏi thở dài thở ngắn, nỗi khổ trong lòng đổ lên người của Nghiêm Địch.

"Ta tính là gì..." Mạc Minh Mễ đã hơi say: "Ta chỉ là một con chó trong tay người khác, đến lúc họ không cần dùng đến, thì chỉ một cước liền đạp chết ta.”

"Tướng quân, ngài say rồi, bảo trọng thân thể…”

"Ai, Trình Đại Lôi là người dễ bắt nạt sao? từ những ngày đầu tiên hắn tới nơi đây, ta đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.”

"Quân Sư, tuổi ngươi cũng lớn, cũng nên tìm cơ hội lập gia đình, nếu không sẽ không có người nối dõi tông đường cho ngươi.”

Mạc Minh Mễ uống rượu càng nhiều, lời nói ra cũng càng nhiều. Nghiêm Địch nghe vào trong tai, khẽ thở dài, Mạc Minh Mễ là anh hùng một phương, nhìn qua rất chói chang, nhưng thật ra ở đằng sau lại ẩn chứa bao nhiêu đau khổ cũng không rõ.

Trong đêm Cầm Xuyên quan im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh rầm rì. Cầm Xuyên quan đã đứng sừng sững ở nơi đây nhiều năm, có những kẻ không nghe lời Mạc Minh Mễ, nhưng lại chưa có ai dám tấn công Cầm Xuyên quan.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng ngự trong thành tự nhiên sẽ thả lỏng, thế nhưng, gần đây bởi vì sự xuất hiện của Trình Đại Lôi, các thị vệ đã bắt đầu cảnh giác.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right