Chương 449: Trận Chiến Sinh Tử

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 772 lượt đọc

Chương 449: Trận Chiến Sinh Tử

"Tướng quân, tướng quân..." Nghiêm Địch liền gọi vài tiếng.

Mạc Minh Mễ bỗng nhiên ngẩng đầu đến, ánh mắt như đuốc.

"Lấy binh khí của ta đến!"

"Quân Sư chớ hoảng sợ, bọn họ đã dám đến, ta sẽ để cho bọn họ không có đường về.”

Mạc Minh Mễ nói một tiếng, bước ra phòng, chỉ thấy bên ngoài lửa cháy, tiếng giết chóc gào thét.

Thủ hạ nói không sai, muốn làm ra cảnh tượng hoành tráng như thế này, binh lực phải chí ít hơn vạn.

Giờ phút này đã có rất nhiều binh sĩ lao vào phủ tướng quân, hoang mang rối loạn, có người còn không cầm binh giáo.

"Tướng quân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ!"

"Mọi người trước chạy trốn về phía cửa tây đi! đối phương có quá nhiều người!"

Mạc Minh Mễ đứng trên bậc thang, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, cao giọng quát: "Vội cái gì, muốn chết ta và các ngươi cùng chết, hiện tại theo ta đi giết địch.”

Sau khi nhìn thấy Mạc Minh Mễ, đám người cuối cùng cũng có người đáng tin cậy, đại khái về lại đội hình. Mạc Minh Mễ nhìn qua một lượt, thấy trước mặt mình có khoảng hai đến ba trăm người.

"Các huynh đệ, theo ta giết!"

Trình Đại Lôi lúc này cũng đang dẫn mọi người đến phủ tướng quân, xông phá đại môn, vừa vặn đụng phải Mạc Minh Mễ.

Hai người hai mắt nhìn nhau, đều hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

Mạc Minh Mễ đem hàm răng cắn đến kẽo kẹt kẽo kẹt: "Họ Trình, ngươi cũng dám đến đánh ta, không muốn sống à!"

"Hừ, đừng nói nhảm, Cầm Xuyên quan này là của ngươi à, Lão Trình ta mới được Minh Đế phong làm tướng thủ ở Cầm Xuyên quan. Ngươi là cái thá gì, chim khách chiếm tổ quá lâu, cũng nên trả lại nơi này cho lão tử rồi.”

Trình Đại Lôi mắng một trận, nhìn những người lính canh giữ ở Cầm Xuyên quan.

"Các huynh đệ, các ngươi ngày thường bị họ Mạc khi dễ, ta là cố ý tới cứu các ngươi. Hiện tại toàn bộ Cầm Xuyên quan đều đã bị ta chiếm, các huynh đệ, chỉ cần các ngươi giết được họ Mạc, mọi người về sau cùng một chỗ ăn ngon uống say."

Không nói đến đám binh lĩnh, chính Mạc Minh Mễ sau khi nghe được cũng giật mình. Chẳng lẽ người của trại Cáp Mô đã chiếm được Cầm Xuyên quan.

"Các huynh đệ đừng nghe hắn mê hoặc." Mạc Minh Mễ tức hổn hển, tên Trình Đại Lôi này, đến lúc nào rồi còn mở miệng nói vớ nói vẩn: "Họ Trình, động thủ đi, hôm nay hai người chúng ta chỉ có thể sống một người.”

"Khoan!"

Trình Đại Lôi vung tay lên. Trong miệng hét to nói: "Nghiêm quân sư, còn chưa động thủ, chờ đến khi nào nữa!"

Nghiêm Địch cùng Mạc Minh Mễ đồng thời ngẩn người, ánh mắt Mạc Minh Mễ nhìn về phía Nghiêm Địch.

"Tướng quân, chớ nghe hắn châm ngòi, ta không hề có." Nghiêm Địch vội vàng nói.

"Ta đương nhiên tin ngươi, tiểu tử này, ta làm sao có thể tin tưởng."

"Ha ha, Nghiêm quân sư, ngươi quên những này là gì rồi sao." Trình Đại Lôi từ trong ngực lấy ra một chồng giấy, giấy bay phất phới, có một vài tờ rơi vào trong tay Mạc Minh Mễ.

Nét chữ của Nghiêm Địch làm sao Mạc Minh Mễ lại không nhận ra, hắn thấy rất rõ ràng, hàng ngày hắn ăn gì, ăn bao nhiêu đều được viết rõ ràng trên đó.

Hắn không muốn tin đây là sự thật, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, hắn không thể không tin.

Trách không được Trình Đại Lôi có thể thần không biết quỷ không hay giết đến, hóa ra ở bên cạnh mình lại có một gián điệp.

Phản bội không đáng sợ, đáng sợ là, người mà ngươi tin tưởng nhất phản bội ngươi.

Nhìn thấy Mạc Minh Mễ lộ ra bộ dáng thất thần, khóe miệng của Trình Đại Lôi lộ ra 1 nụ cười lạnh, tràn đầy sát ý.

"Các huynh đệ theo ta giết!"

Đại phủ xoay vòng, Trình Đại Lôi một ngựa đi đầu, lao thẳng tới Mạc Minh Mễ.

Tấn công bất ngờ, lúc đối phương không kịp phòng bị. Nếu thời gian bị trì hoãn, đến khi quân thủ thành chạy đến nơi này, ngăn ở trước cửa phủ tướng quân, Trình Đại Lôi sẽ phải đối mặt với tình huống bị tấn công ngược trở lại.

Vì vậy, nhất định phải nhanh.

Đại Phủ đập tới, máu me đầm đìa văng ở trên mặt Trình Đại Lôi, lau máu trên mặt và gầm lên:

"Giết!"

Những người đối diện với Trình Đại Lôi ngơ ngác như nhìn thấy dã thú từ trên núi xuống, có người trong tiềm thức run lên, đầu gối có chút yếu ớt.

Cuộc chiến giữa hai đội đã bắt đầu.

Sát khí của Trình Đại Lôi tràn ngập, mà Mạc Minh Mễ giờ phút này còn đắm chìm trong thất thần, bây giờ hắn mới bối rối lấy lại tinh thần. Một nhanh một chậm là cái giá phải trả của hàng chục sinh mạng trên chiến trường.

Nhìn Trình Đại Lôi tung hoành trên chiến trường, giết người không ghê tay. Máu trong người hắn sôi sục, tay cầm đại đao vọt tới chỗ Trình Đại Lôi.

"Họ Trình, ăn một đao của ta."

Hai mắt của Trình Đại Lôi sáng lên: "Ta còn sợ ngươi không đến.”

Mạc Minh Mễ nhảy xuống, đại đao bổ về phía đầu của Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi vung búa lên, đỡ một chiêu của đối phương.

Hai bên giao chiến với nhau rất ác liệt, ai chẳng may dính vào trận chiến này đều bị Trình Đại Lôi hạ gục.

Máu tươi cùng cái chết đã đánh thức một cái gì đố trong lòng của Mạc Minh Mễ, lúc trước hắn cũng từng chút từng chút đánh xuống giang sơn, nhưng thời gian đi qua rất lâu, Mạc Minh Mễ đã thành một người đứng trên cao,mà trong tay cũng lâu rồi chưa cầm đao.

Nhưng trận chiến hôm nay là sinh tử, mọi thứ ngoài thân đều bỏ lại, chỉ tập trung vào đầu của kẻ địch trước mặt.

Trình Đại Lôi cũng không dám khinh thường, mấu chốt của trận chiến này là liệu hắn có thể giết được Mạc Minh Mễ hay không. Khi cả hai đấu với nhau, Trình Đại Lôi nhận thấy Mạc Minh Mễ không hề yếu ớt chút nào, chỉ cần sơ suất một chút, thì người bị giết sẽ là bản thân mình.

Trên chiến trường, chuyển bại thành thắng, chuyện lật bàn phản công, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Khi cả hai đang đánh nhau ác liệt, một thanh đao chen vào, thay Trình Đại Lôi tiếp được Mạc Minh Mễ.

Là Phiền Lê Hoa.

"Giao hắn cho ta.”

"Tốt, ta thay cô áp trận." Trình Đại Lôi huy động búa đem người trước mặt xua đuổi.

"Trình Đại Lôi, ngươi thật có tiền đồ, vậy mà để một nữ nhân xung phong."

"Đừng nói nhảm, ngươi sắp chết đến nơi, mau nghĩ lời kịch để kết thục vai diễn đi." Trình Đại Lôi.

Mạc Minh Mễ tức giận đến nổi gân xanh, hắn phẫn nộ như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Chính là Phiền Lê Hoa đánh còn hung hơn Trình Đại Lôi.

Đao thuê nhung tung ra, ánh đao như hoa lê, trước mắt chỉ thấy ánh đao mà không thấy bóng dáng. Huống hồ, còn có Trình Đại Lôi ở bên cạnh áp trận, thỉnh thoảng thình lình nện ra một búa, khiến Mạc Minh Mễ khó lòng phòng bị.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right