Chương 456: Chuyển Nhà
Trình Đại Lôi quét một vòng xung quanh, những người trước mắt này tất cả đều là thổ phỉ đứng đầu một nơi, mà giống như Đậu Trúc Đồng, dĩ nhiên cũng sẽ có người khác thay thế.
“Vậy thì đứng nói chuyện đi.” Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Tuy các ngươi làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ta biết, tất cả sai lầm đều do Mạc Minh Mễ, các ngươi cũng không có quan hệ gì. Tên Mạc Minh Mễ này đã ở Cầm Xuyên quan làm xằng làm bậy bao nhiêu năm qua, cho nên hiện tại mọi người chỉ cần nhớ một chuyện, ta mới thật sự là người được Đế Quốc sắp xếp đến đây.”
Trình Đại Lôi đem Hổ Phù và bảng phong vị lướt qua một vòng cho mọi người đều nhìn thấy, mọi người hai mặt nhìn nhau, Hổ Phù dĩ nhiên là thật, nhưng bảng phong vị của Trình Đại Lôi cũng là thật sao?
Người Đế Quốc phong chính là Ngưu Tam Cân, nhưng Trình Đại Lôi cũng không có tâm tình để giải thích. Cái gọi là danh bất chính, ngôn không thuận, nếu không nghe lời thì mọi việc sẽ không thể thành, cho nên, Trình Đại Lôi mới lấy ra thân phận này, đại biểu cho việc mình rất coi trọng danh chính ngôn thuận.
"Mạc Minh Mễ đã chiếm cứ nơi này quá lâu!" Trình Đại Lôi bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Bắt nạt quê nhà, bắt dân làm nô, mọi người thử nghĩ xem, hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu ở chỗ này.”
Lời nói của Trình Đại Lôi dĩ nhiên đã làm dấy lên suy nghĩ của mọi người, về phần Hổ Phù là thật hay giả, thật ra đám người cũng không muốn so đo. Lúc này, Trình Đại Lôi đã bắt đầu đả kích Mạc Minh Mễ, vì vậy mọi người cũng phải thuận theo hắn.
"Lời này của Trình đương gia vô cùng đúng, Mạc Minh Mễ quả thực có thể nói là táng tận lương tâm, không chuyện ác nào không làm..."
"Hắn đã từng giết một nhà 36 miệng ăn, chỉ vì phun một ngụm đàm ở Cầm Xuyên quan.”
"Còn có rất nhiều người bị hắn ta bắt cóc đến Cầm Xuyên quan để đào quặng sắt, một số người trong bọn họ đã kiệt sức và chết trong mỏ."
"Hắn hảo sắc như mệnh, nữ nhi từ tám đến mười tám tuổi, vừa đủ trăng tròn hắn đều không buông tha.”
...
Nơi đây đã chính thức trở thành một đại hội phê phán Mạc Minh Mễ phê, có chuyện thật cũng có chuyện giả, thậm chí còn có chuyện không có khả năng xảy ra. Nhưng Trình Đại Lôi vẫn cảm thấy rất hả hê khi chứng kiến một màn như vậy.
"Tóm lại, Trình đương gia đã đến rồi, mọi thứ nhất định sẽ đi theo chiều hướng tốt." Sau cùng, Vân Trung Long làm một bài phát biểu tổng kết.
"Những chuyện mà các ngươi nói hôm nay đều phải nhớ kỹ, sau đó, viết rõ ràng tội trạng của Mạc Minh Mễ, đem phân phát đến các thôn trấn lân cận, để cho mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Lòng người là một thứ tốt, Trình Đại Lôi không thể đánh mất nó. Chỉ cần tin tức được lan rộng ra ngoài, thì vị trí của mình ở Cầm Xuyên quan mới càng thêm vững chắc.
"Trước đây, Mạc Minh Mễ đã đặt ra những quy tắc gì các ngươi?" Trình Đại Lôi hỏi.
Vân Trung Long hắng giọng: "Hắn đem muối và sắt giữ lại trong tay mình, chỉ cần các thương đội muốn đi qua Cầm Xuyên quan đều phải giao nộp hộ phí kếch xù, hơn nữa, mỗi tháng chúng ta cũng phải nộp tiền thuế nhất định cho hắn ta.”
Những thứ này, Trình Đại Lôi đã sớm biết, chỉ là hiện tại hắn muốn mượn Vân Trung Long để nói ra tất cả. Trên thực tế, thương nghiệp của Cầm Xuyên đã bị Mạc Minh Mễ làm cho tàn lụi. Không chỉ đòi tiền của các thương đội, mà thuế áp lên mười tám nhà thủ lĩnh cũng rất nặng nề. Vì vậy, có rất ít thương đội tìm đến Cầm Xuyên, không có thương đội, mười tám nhà thủ lĩnh cũng không có thu nhập, nhưng mỗi tháng vẫn phải đóng thuế đầy đủ cho Mạc Minh Mễ, tất cả chuyện này đều khiến cho mọi người vô cùng khổ sở.
Nếu không có đủ tiền để cống nạp cho Mạc Minh Mễ, vậy thì cũng chỉ có thể đi cướp bóc ở các làng trấn lân cận, do đó, một nơi vốn dĩ màu mỡ như Cầm Xuyên lại bị hắn ta làm đến dân chúng lầm than.
"Đúng là không có đầu óc buôn bán. Kinh doanh là đôi bên cùng có lợi, ngươi lấy tất cả lợi ích, vậy thì ai sẽ kinh doanh cho ngươi." Trình Đại Lôi chỉ trích Mạc Minh Mễ hai câu rồi sau đó nói tiếp: "Bây giờ ta đã ở đây. Các quy tắc dĩ nhiên sẽ được thay đổi.”
Lời này của Trình Đại Lôi cũng nằm trong dự đoán của nhiều người. Từ đời này sang đời khác đều có quy tắc, mà Trình Đại Lôi vừa mới cưỡi ngựa nhậm chức cho nên đương nhiên không thể tuân theo các quy tắc cũ.
"Chúng ta đều nghe theo Trình đương gia, Trình đương gia để cho chúng ta làm cái gì, thì chúng ta sẽ làm cái đó." Vân Trung Long sớm đã nghe theo lệnh của Trình Đại Lôi.
"Đầu tiên, các ngươi cần phải làm một chuyến chuyển nhà." Trình Đại Lôi lấy ra một tấm bản đồ tám trăm dặm ở Cầm Xuyên, đương nhiên không quá chính xác, nhưng vẫn có thể đại khái chỉ ra các vị trí.
Bố cục của mười tám sơn trại giống như một cái rễ cây, phát triển rối tung rối mù, hoàn toàn không thể hình thành một tuyến phòng thủ chiến lược.
Trước tiên, Trình Đại Lôi muốn bọn họ chuyển nơi ở.
"Vân Trung Long, ngươi thủ Tẩu Mã Nguyên, Kiều Hạc thủ Tây Xuyên cốc, Lâm Lôi thủ Hôi Hùng Lâm..." Trình Đại Lôi lần lượt cho bọn họ một vị trí tốt, nếu họ có thể hoàn toàn tuân theo cách bố trí của Trình Đại Lôi, lại cộng thêm Lạc Ngọc Trại cùng đảo Cóc, tạo thành hai mươi cây đinh đâm vào tám trăm dặm Cầm Xuyên, mà các cửa ải chính đều có người của Trình Đại Lôi canh giữ.
Những người này đều ấm chỗ ngại dời, thực sự không muốn dọn nhà, nhưng bọn họ lại e ngại sức mạnh của Trình Đại Lôi, cho nên không dám chống đối. Không chỉ vậy, mặt ngoài còn tỏ ra bộ dáng vô cùng ủng hộ.
"Mọi người cần phải ổn định trong vòng mười ngày, mỗi nơi xây dựng một Phong Hỏa đài, nếu một nơi xảy ra chuyện thì tất cả các khu vực khác đều có thể nhìn thấy.”
Trình Đại Lôi nói xong, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của đám người, trong lòng cũng hiểu rõ mọi người đang suy nghĩ gì.
"Yên tâm, nếu cảm thấy có khó khăn, thì ta cũng có thể phái người giúp các ngươi dọn nhà, người của ta đều có uy lực rất tốt.”
Nói là trợ giúp, nhưng ai biết giúp thế nào, là dùng đao hay là dùng thương đây. Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều giật mình, ngoài miệng vội vàng nói: "Không cần không cần, trong vòng mười ngày chúng ta nhất định sẽ hoàn tất việc di chuyển.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu, vui mừng nói: "Đừng lo lắng, mọi người cùng nhau cố gắng thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt, trong tâm ta đã nghĩ rõ ràng. Đúng rồi, sau khi mọi chuyện yên ổn, ta sẽ xây dựng một trường học ở Cầm Xuyên quan, các ngươi cứ mang hài tử, nữ nhi của mình đến, bản thân đã không thể học hành tốt, cho nên việc giáo dục bọn trẻ cũng không thể buông lỏng.”
Những lời nói này của Đại Lôi lại giống như một nhát dao khứa vào trong lòng của mỗi người.