Chương 465: Khống Chế Mãnh Hổ
Nơi làm việc của Hòa Thân nằm ở gần xưởng thủ công (Công tượng), nơi đây bao gồm lò rèn, xưởng mộc, tiệm may và các công trình khác, mà chuyện Hòa Thân tự mình quản lý, so với nơi đây còn nhiều hơn.
Lúc Trình Đại Lôi đến, Hòa Thân đang thảo luận với một số người phụ trách, Trình Đại Lôi đem thủ lĩnh vầng sáng mở ra, đi vào đại sảnh.
Thấy Trình Đại Lôi đến, tất cả mọi người đồng thời đứng dậy, Hòa Thân lúc đầu còn có chút tức giận, nhưng lúc này lập tức tan thành mây khói.
"Ngồi, ngồi."
Trình Đại Lôi mặt mày hớn hở: "Ta chỉ tùy tiện tới xem một chút, các ngươi đang nói cái gì?”
"Bẩm Đại đương gia, có mấy người bắt đầu lục tục ngo ngoe dời vào Cầm Xuyên, những người này đều là lưu dân ở các nơi của Đế Quốc chạy tới, thậm chí còn có Nhung Tộc. Về phần bọn họ, ta không biết phải sắp xếp như thế nào, nếu để cho bọn họ ở Cầm Xuyên, tất nhiên phải xuất ra một số tiền trợ cấp không nhỏ, nhưng nếu như đem bọn hắn đuổi đi, thì lại làm hỏng đi danh tiếng trước đó của chúng ta.”
Trước ngày hôm nay, mọi người đều nhao nhao tranh cãi về điều này. Mọi người đều ý kiến ở hay đuổi, hiện tại sơn trại đã có chút tiền tiết kiệm, nhưng cũng không thể tùy tiện đổ vào những người không liên quan.
"Đại đương gia, theo ngài thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
"Ai, ta đã giao việc cho ngươi, bất kể ngươi làm gì ta cũng sẽ ủng hộ, cho nên không cần phải hỏi ý kiến của ta.”
Trình Đại Lôi nói xong, phát hiện trong mắt Hòa Thân bỗng nhiên chứa nhiệt lệ.
"Đại đương gia đối đãi với ta như người quốc sĩ, thuộc hạ thật không biết nên lấy gì báo Đại đương gia."
Trình Đại Lôi nháy mắt mấy cái, tăng độ yêu thích nhưng cũng phải ở mức phù hợp, cho dù nhận được độ thiện cảm, thì ngươi cũng không thể ở trước mặt hắn giết cả nhà của hắn, chà đạp nữ nhân, còn hắn vẫn ôm lòng hảo cảm đối với ngươi.
Xem ra câu nói vừa rồi của mình, vừa lúc đánh trúng Hòa Thân.
"Đại đương gia, ta có một lời, muốn nói riêng với Đại đương gia."
Thời gian một nén nhang đã hết, Trình Đại Lôi đang chuẩn bị rời đi, thình lình Hòa Thân nói ra một câu như vậy. Trình Đại Lôi phất phất tay, để mọi người lui ra.
"Tiên sinh có chuyện cứ nói thẳng."
Nhìn mọi người trong đại sảnh đã tản ra, Hòa Thân nói: "Từ khi thuộc hạ đến trại Cáp Mô, tự hỏi mình luôn cẩn trọng, không dám có một khắc quên công, không dám có một tia ý nghĩ cá nhân, xin hỏi Đại đương gia một câu, vì sao vẫn không tin thuộc hạ?”
Trình Đại Lôi khẽ giật mình, ngẩng đầu đối diện hai mắt Hòa Thân, vô thức gật gật đầu.
Thủ lĩnh vầng sáng không phải vầng sáng của kẻ yếu, cũng không có đem Hòa Thân biến thành một đứa ngốc. Trong lòng Trình Đại Lôi vẫn luôn đề phòng Hòa Thân, dĩ nhiên tham quan nổi tiếng nhất Mãn Thanh cũng sẽ ý thức được điều đó.
Ngươi lấy chân thành đối người, người mới lấy thành thật đối đãi với ngươi. Nếu như ngay từ đầu đã không có tín nhiệm, vậy làm sao có thể lấy được lòng tin của người khác?
Nếu như là Hòa Thân của trước đây, dù có để ý cũng không bao giờ nói ra, đây là vấn đề của lòng dạ. Nhưng chính vì hảo cảm của hắn dành cho Trình Đại Lôi ngày một tăng nên hắn mới sẵn sàng nói ra sự thật.
Lịch sự với người lạ, nhưng trước mặt bằng hữu, tự nhiên sẽ có chút làm càn.
Tuy nhiên, Trình Đại Lôi chưa bao giờ xem Hòa Thân là bằng hữu.
Lúc này, thời gian một nén nhang đã qua, thủ lĩnh vầng sáng đã mất đi hiệu lực.
Trình Đại Lôi đứng dậy: "Ngươi đối ta một thước, ta đối ngươi một trượng.”
Hòa Thân quỳ một chân trên đất: "Nguyện sống chết đi theo Đại đương gia."
Trình Đại Lôi chưa yên tâm Hòa Thân, chẳng lẽ trong phòng Hòa Thân lại không đề phòng Trình Đại Lôi? Cho nên, quạ đen rơi trên thân lợn rừng, không con nào là không đen.
Hôm nay hai người nói ra, về sau Trình Đại Lôi cũng sẽ không giống như phòng tặc để đề phòng Hòa Thân. Cũng không mỗi ngày nhìn chằm chằm Hòa Thân, mà cứ cách ba hoặc năm ngày tới xoát một lần thiện cảm là được.
Thời gian còn lại sẽ của mình, Trình Đại Lôi thỉnh thoảng cùng Tiểu Đào và Liễu Chỉ pha trò, ăn một chút môi đỏ trên miệng của Tô Anh. Thời gian trôi qua quên cả trời cả đất, bản thân ở vùng đất hoang vắng phía Tây Bắc, Trình Đại Lôi lại dần dần cảm nhận được chút hương vị êm dịu của vùng sông nước Giang Nam.
Tuy nhiên Trình Đại Lôi vẫn nhắc nhở mình, tuyệt đối không thể trầm mê trong đó, tục ngữ nói hương ôn nhu là mộ anh hùng. Mình đương nhiên là anh hùng, ngay cả Hòa Thân cũng nói như vậy, nếu Đại đương gia không phải anh hùng, thì thiên hạ này không ai xứng làm anh hùng.
Hơn nữa còn có vô số ánh mắt nhìn theo, như để bọn hắn biết Đại đương gia mỗi ngày trầm mê tửu sắc, trong lòng sẽ như thế nào nghĩ. Trước mắt Cầm Xuyên quan vẫn dựa vào việc quân sự, bổ sung cuộc sống hàng ngày, vì vậy mình không thể sớm sinh hoạt sung túc hơn người khác được.
Sau khi Hòa Thân chủ trì công việc, chuyện lớn nhỏ trong sơn trại cũng không cần Trình Đại Lôi hỏi qua, mọi thứ đều đnag từng bước đi vào quỹ đạo, lượng công việc tự nhiên cũng có thể giảm bớt.
Trình Đại Lôi quyết định chuyển trọng tâm sang cải thiện sức mạnh của mình.
Bây giờ Trình Đại Lôi sở hữu sức mạnh tuyệt thế, nhưng hắn vẫn chưa sử dụng khả năng này. Trong cơ thể hắn giống như đang cất giấu một con mãnh hổ, mãnh hổ phóng xuất có thể đả thương người, thậm chí còn tự làm bản thân mình bị thương, hắn phải học được cách làm sao để khống chế con mãnh hổ, có như vậy, sức mạnh này mới xem như thuộc về hắn.
Muốn khống chế con mãnh hổ, không chỉ dựa vào cường độ thân thể, cũng không phải trí tuệ, mà là ý chí.
Trình Đại Lôi đứng trong sân, nhẹ nhàng nắm chặt búa, bên trong miệng nhẹ nhàng nói một tiếng.
"Ra đi..."
Có một loại lực không thể giải thích được đánh thức cơ thể trong trạng thái xuất thần và lưu thông toàn bộ cơ thể với dòng chảy của huyết dịch.
Mãnh hổ mở miệng, Long Đằng Tứ Hải.
Động tĩnh này kinh động tới Tô Anh đang thêu thùa, cô cùng Tiểu Đào, Liễu Chỉ đi vào hậu viện, còn chưa tới gần thì đã giật mình.
Bức tường đổ sập, cây to ngã rạp xuống đất, cành cây ngổn ngang, còn Trình Đại Lôi thì vết thương chồng chất nằm ở giữa sân.