Chương 472: Nhi Tử Gây Họa, Lão Cha Gánh Vác
Bọn người Tống Du Cừ nghĩ mãi mà không rõ vấn đề này, cứ nghĩ chỉ cần họ hơi hạ thấp nhân phẩm xuống, chẳng hạn như mỉm cười khi đối mặt với Trình Đại Lôi, thì họ sẽ có thể rời khỏi đây một cách an toàn. Đối với thế giới rối ren này, sự tồn tại của bọn họ là quá ngây thơ.
Trình Đại Lôi rời khỏi phòng giam và đi dạo trong ánh nắng đầu xuân.
Có thể bắt được đám người Tống Du Cừ là một niềm vui bất ngờ đối với Trình Đại Lôi. Nhưng nếu như hắn không bắt được, thì kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng. Tay cầm một vạn tinh binh, phòng ngụ tòa thành vững chắc, nếu như Tống Bá Khang tấn công tới, Trình Đại Lôi cũng đủ sức chống lại.
Điều mà Trình Đại Lôi nghĩ trong lòng là làm thế nào để trau dồi bản thân và khuất phục con quái vật trong cơ thể mình. Chỉ cần có thể thuần hóa con thú dữ đó, sức mạnh của nó sẽ thực sự thuộc về mình.
Sau cùng, Trình Đại Lôi lựa chọn thả Chung Vũ Tài rời đi, để cho hắn trở về Lương Châu báo tin.
Sau khi Chung Vũ Tài rời khỏi Cầm Xuyên quan, hắn lập tức thúc ngựa chạy như điên trở về thành Lương Châu.
Tại thành Lương Châu, hắn nhanh chóng đến gặp Tống Bá Khang, nơm nớp lo sợ đem mọi chuyện nói ra.
Đương nhiên, hắn sẽ thêm dầu và giấm trong quá trình cũng như cắt giảm một số thứ.
Thành Lương Châu, Phủ Thành Chủ.
Chung Vũ Tài trong lòng run sợ đứng ở đại sảnh, hắn không dám ngẩng đầu lên. Hôm nay người ngồi ở đại sảnh, tất cả đều là đại nhân vật ở toàn bộ Tây Bắc. Thậm chí là trên toàn bộ bộ Đế Quốc, cũng được xem là nhân vật lớn.
Lương Châu Mục, Tống Bá Khang, lúc còn trẻ đã từng là trạng nguyên, đồng thời cũng là đại diện cho quần thể văn quan của Đế Quốc. Cũng có người nói, hắn chính là đương kim Đế Quốc Thừa Tướng trăm năm về sau, có khả năng tiếp nhận vị trí này.
Đái Bạch, tướng quân Tuyên Vũ Tây Bắc, thống lĩnh mười vạn Thiết Kỵ Lương Châu, hắn xuất thân từ Tướng Phủ, cưới thiên kim của Tướng Phủ, theo bối phận thì chính là cô phụ của Tiết Vấn Đình.
Tham quân Trưởng Sử Lục Lạc, xuất thân từ Lục gia ở Giang Nam. Lục Thị chính là gia tộc hàng đầu của Giang Nam, dân gian có câu Lục Thị chiếm một nữa huyết mạch của thiên hạ.
Bao quát phụ thân của Chung Vũ Tài cũng ở trong đó, đám người trầm mặt, biểu tình thật sự không dễ nhìn.
"Ngươi quay về như thế nào, cận thận nói lại một lần nữa?" Tống Bá Khang hỏi.
Trên đường trở về, Chung Vũ Tài đã không ngừng suy nghĩ bản thân nên nói như thế nào, vừa rồi đã nói một lần, giờ phút này càng thêm thuần thục.
"Họ Trình ngay sau khi biết thân phận của chúng ta đã vô cùng sợ hãi, nhất là nghe được tên của Tống đại nhân, hắn liền vội vã cố ý tiễn ta về đây, hiện tại chỉ cần chúng ta đem người tới thì có thể đón người trở về…”
Đám người sau khi nghe xong thì hai mặt nhìn nhau, một hồi sau, Lục Lạc hỏi: "Ngươi nói hắn sợ?"
"Đương nhiên, hắn sợ tới mức gần như quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời không dám chậm trễ, liền để cho ta trở về, giải thích rõ ràng với Tống đại nhân.”
Lục Lạc hơi nghiêng thân thể, hỏi: "Hắn đã sợ, vậy tại sao lại không thả tất cả mọi người trở về mà chỉ thả một mình ngươi.”
"Cái này..." Chung Vũ Tài thử dò xét nói: "Có lẽ do hắn sợ quá, cho nên không nghĩ tới chuyện này.”
"Hỗn trướng!" Phụ thân của Chung Vũ Tài là Chung Vĩ Hổ rốt cục nhịn không được: "Cút xuống đi, đừng có ở chỗ này làm xấu hổ ta.”
"Phụ thân, rốt cục thì ta nói sai chỗ nào.”
"Cút!" Chung Vĩ Hổ ném chén trà trong tay ra ngoài.
Sau khi đuổi Chung Vũ Tài ra ngoài, cơn giận của Chung Vĩ Hổ vẫn chưa tiêu tan, hắn nói với Tống Bá Khang: "Thuộc hạ không biết dạy con, mong đại nhân giáng tội."
Tống Bá Khang phất phất tay, nói: "Trước tiên cứ nghĩ biện pháp cứu người trở về, bây giờ bọn họ đã rơi vào trong tay Trình Đại Lôi, thời gian kéo dài càng lâu càng nguy hiểm."
"Đại nhân, Trình Đại Lôi đã thả người trở về đưa tin, có nghĩa đám người Du Cừ sẽ không có nguy hiểm gì về tính mạng, đơn giản chỉ là muốn giữ người để đòi tiền chuộc mà thôi." Đái Bạch nói.
Tống Bá Khang trầm tư một lát, nói: "Các người phái người đi một chuyến, nhìn hắn muốn làm gì, quan trọng nhất là đem người cứu trở về. Chư vị, ai dám đi một chuyến tới Cầm Xuyên quan?"
Lấy nhân tính của Trình Đại Lôi, dĩ nhiên khiến mọi người đều khiếp sợ, một lời không thể đồng ý, có lẽ sẽ chết tại Cầm Xuyên quan. Người cũng có con trai con gái hiện đang nằm trong tay đối phương, do đó, ai cũng lo lắng, bồn chồn không yên ở trong lòng.
"Hai nước đánh nhau, không trảm sứ giả, quy củ này ngay cả Nhung Tộc cũng biết, cho nên Trình Đại Lôi sẽ không thể không biết?" Đái Bạch.
"Nếu là Nhung Tộc thì dễ làm, dù sao chữ tín được Nhung Tộc rất coi trọng, nhưng Trình Đại Lôi..." Lục Lạc thở dài: "Không ai nói hắn là người biết quy củ.”
Đám người âm thầm đồng ý, ngay trước mặt Thiên Tử Đế Quốc, hắn dám giết Dương Long Đình. Đối với người này, khó có thể hy vọng rằng hiểu phép tắc và lịch sự.
"Ai dám đi một chuyến đến Cầm Xuyên quan, gặp mặt Trình Đại Lôi một lần?" Tống Bá Khang hỏi.
Thanh âm rơi xuống đất, trong đại sảnh không một tiếng động, Đái Bạch nhìn về phía Lục Lạc, Lục Lạc lại hướng mắt lên trời.
"Đái tướng quân..." Tống Bá Khang nói.
"Khụ khụ khụ, thuộc hạ vướng bận việc quân, thật sự không thể gạt bỏ."
"Lục tiên sinh?"
"Ách, khụ khụ, thuộc hạ đêm qua bị phong hàn, hôm nay còn đau đầu không ngừng, thực sự khó có thể đi.”
"Thuộc hạ vừa được cao nhân tính toán một quẻ, gần đây không nên đi xa, nếu không sẽ có họa sát thân."
Ngươi một lời ta một câu, khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc ban nãy, nó giống như một mớ hỗn độn, tất cả đều là giọng nói lảng tránh.
"Hỗn trướng!" Tống Bá Khang tức giận vỗ bàn: "Trình Đại Lôi chỉ là một tên sơn tặc nhỏ, có đáng sợ như vậy không, chẳng lẽ Lương Châu to như vậy, lại không có người không biết sợ hắn.”
Mọi người đều canh cánh trong lòng, ngậm miệng không nói. Tánh mạng là lớn, tuyệt đối không thể nói đùa.
"Tống đại nhân!" Chung Vũ Tài đứng dậy, khom người thi lễ: "Thuộc hạ nguyện đi một lần, cứu công tử trở về."
Nếu chuyện này không liên quan gì đến Chung Vũ Tài, Chung Vĩ Hổ sẽ không muốn lội trong vũng nước đục ngầu này. Thiên Tử còn tránh người say, ông ta nói thể nào cũng là một người thể diện, không nên so đo với tên hỗn trướng Trình Đại Lôi. Nhưng không còn cách nào khác, mọi người đều bị bắt giữ, chỉ có một mình Chung Vũ Tài chạy về. Hơn nữa, ở trước mặt mọi người ném đi mặt mũi như vậy, vì tiền đồ của mình, vì tương lai của Chung Vũ Tài, ông ta không thể không đi.
Nhi tử gây họa, lão tử phải đứng lên gánh vác, không có cách nào khác, Chung Vĩ Hổ nhất định phải đi một chuyến này