Chương 493: Thủ Pháp Tàn Độc Nhất
Một tên đồ tể đột nhiên cúi người, không ngừng nôn mửa. Đây có thể coi là một hán tử ngang tàng, thường khoe khoang khoác lác với người khác là gan mình to như trứng, dám ôm bạch cốt ngủ ở trong nghĩa địa, nhưng hôm nay, hắn lại là kẻ thua cuộc đầu tiên.
Có lẽ, hôm nay hắn mới biết, trên thế gian này, người thường so với ác quỷ càng đáng sợ hơn.
Trình Đại Lôi phất phất tay, để cho người đem hắn xuống, rồi tiếp tục đổi một người đi lên. Nhưng người này ngay cả một nén nhang cũng không chống đỡ được, hai chân bị dọa đến nhũn ra, sắc mặt tái nhợt mà bất tỉnh.
Sau đó là người thứ ba, thứ tư... Ngô Dụng hết thảy mang vào bảy người, lâu nhất cũng chỉ chống đỡ được nửa canh giờ. Bọn họ rõ ràng là người đang thi hình, nhưng bị sợ đến mất mật cũng chính là bọn họ, mà không phải Thôi Lộng Hải.
Ngô Dụng càng ngày càng khẩn trương, từ lúc hắn đi vào sơn trại cho đến nay, thật ra vẫn không được trọng dụng. Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội để biểu hiện, cho nên hắn muốn thể hiện một chút mặt mũi, nhưng kết quả lại thất bại thảm hại.
"Đại đương gia, ta kêu thêm người tới, hôm nay nhất định phải để hắn khuất phục.”
"Không cần." Trình Đại Lôi rốt cục đứng lên, nói: "Ta tự mình tới."
"Ngài..." Ngô Dụng khẽ giật mình.
Trình Đại Lôi nắm chặt chuôi đao đã dính đầy máu tươi, từng bước một đi đến trước mặt Thôi Lộng Hải, một mình đối mặt với tên yêu nghiệt này.
"Vừa rồi ta mới nghĩ đến một chuyện, không phải hắn từng giết rất nhiều người sao, nào là gieo dưa, trồng đậu, cho nên ta tính để hắn ném thử một chút hương bị của những thủ pháp mà hắn từng sử dụng.”
Vẻ mặt Thôi Lộng Hải chợt sững lại, nhất thời không cười nổi. Hắn dĩ nhiên nhớ lại những người đó đã chết như thế nào, có người bị cắt đầu lưỡi, có người bị moi mắt, càng có người bị một cây cọc gỗ xuyên từ đầu đến đuôi...những phương pháp này đối với một tên biến thái như hắn mà nói, đều kích thích đúng một dây thần kinh nào đó. Nhưng nếu tự mình trải nghiệm, Thôi Lộng Hải cuối cùng cũng nhận ra nỗi sợ hãi của mình.
Trình Đại Lôi nhìn thấy ánh mắt ngẩn người của hắn, khóe miệng liền mỉm cười, mà trong tầm mặt của Thôi Lộng Hải, nụ cười này của Trình Đại Lôi càng ngày càng tàn nhẫn.
Cho nên nói, để mở chuông, thì chỉ có thể tìm người khóa chuông, dùng biện pháp yêu nghiệt nhất để công phá ý chí của yêu nghiệt.
Lúc Trình Đại Lôi rời khỏi phòng giam, hai mắt của Thôi Lộng Hải đã tan rã, như thể một thiếu nữ bị chà đạ không thương tiếc. Thế nhưng hắn chưa chết, phải công nhận một chuyện là sinh mạng của người này vô cùng mạnh mẽ.
Trình Đại Lôi cũng là toàn thân đẫm máu đi ra, chỉ cần đứng gần hắn tầm năm mét là đã có thể ngửi được mùi máu tươi gớm ghiếc. Về phía Ngô Dụng, hắn ta từ đầu đến cuối đều nhìn thấy toàn bộ quá trình, hắn thất hồn lạc phách theo sau lưng Trình Đại Lôi, một câu cũng không nói.
Trong địa lao đến tột cùng phát sinh chuyện gì, hắn cũng không bao giờ nói ra.
Lương Châu thành, quân doanh.
Mọi người đang khẩn trương bận rộn, bó đuốc xua tan màn đêm, một xe chở đầy lương thực đang chuẩn bị đi ra khỏi kho hàng.
Lần vận lương này do Tống Bá Khang tự mình giám sát, với tư cách là người đứng đầu một thành, hắn đương nhiên không muốn đưa lương thực cho Trình Đại Lôi, chuyện này không khác nào nuôi hổ gây họa cả. Nhưng hắn chỉ là một chức quan ở Lương Châu xa xôi, hơn nữa cũng xem như làm quản gia của Thôi tướng, huống chi Tiết Vấn Đình bây giờ còn đang ở Cầm Xuyên quan.
Tiết Vấn Đình mặc dù là cháu gái của Thôi tướng, nhưng phụ thân của cô cũng xem như đến ở rễ nhà Thôi gia, Tiết Vấn Đình từ nhỏ lớn lên ở Tướng Phủ, đồng thời nhận được rất nhiều sự yêu thương.
Bởi vì chuyện của Tiết Vấn Đình, mình đã phải chịu mất mặt trước mặt Thôi tướng, bây giờ còn hi vọng đem Thôi Lộng Hải từ Cầm Xuyên quan cứu ra, dùng chuyện này để kéo lại hình tượng của mình trong lòng Thôi tướng.
Vậy nên dù điều kiện của Trình Đại Lôi có khắc nghiệt đến đâu Tống Bá Khang đều sẽ đáp ứng, tuyệt đối không thể kéo dài thời gian, kẻo lại đêm dài lắm mộng. Đối với Trình Đại Lôi, Tống Bá Khang thực sự không có quá nhiều tin tưởng.
"Hắn trực tiếp đáp ứng sao?" Tống Bá Khang vẫn còn có chút không yên lòng, cho nên hỏi thăm Chung Vĩ Hổ.
"Rất vui vẻ đáp ứng." Chung Vĩ Hổ nói: "Đại nhân, Trình Đại Lôi này thấy tiền liền sáng mắt, cho nên không hề có chút do dự nào?”
"Hắn không biết thân phận của Thôi công tử đúng không?"
"Cái này hẳn còn chưa biết, bằng không thì cũng chưa chắc sẽ đồng ý dứt khoát như vậy." Chung Vĩ Hổ nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tống Bá Khang nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên, hắn nói tiếp: "Nhưng ta vẫn còn cảm thấy không yên lòng, ngày mai trời vừa sáng, các ngươi liền đi đi, nhất định phải đem Thôi công tử bình an trở về, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
"Tuân mệnh, nếu mai không cứu được Thôi công tử, ta sẽ giao đầu của mình cho đại nhân.”
Trên thực tế, theo dự đoán của Tống Bá Khang, khi Thôi Lộng Hải đến Lương Châu, có lẽ là vì Tiết Vấn Đình. Thôi Lộng Hải là một kẻ biến thái giết người, chuyện này không ai phản đối, nhưng kẻ biến thái giết người này lại có một tình cảm đặc biệt dành cho Tiết Vấn Đình. Cho nên nghe được tin tức ở đâu đó, liền vội vàng chạy đến Lương Châu để cứu Tiết Vấn Đình.
Kỳ thực, không ai biết Thôi Lộng Hải đã thực sự đi đâu trong những năm qua. Tướng Phù cũng không quan tâm lắm, dù sao với năng lực của Thôi Lộng Hải thì không ai có thể khống chế được hắn, chỉ cần phát hiện ra nơi nào có kẻ giết người biến thái xuất hiện, thì chắc chắn đó chính là Thôi Lộng Hải.
Hôm nay nhìn thấy những thảm cảnh phát sinh ở Lương Châu, Tống Bá Khang đại khái đã đoán ra hắn ta. Mặc dù hắn gửi tin tức cho Trình Đại Lôi, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng Trình Đại Lôi không thể bắt được đối phương.
Vậy mà không ngờ tới, Trình Đại Lôi lại có thể bắt được Thôi Lộng Hải, chuyện này khiến Tống Bá Khang có chút im lặng.
Sự tồn tại của Trình Đại Lôi còn biến thái hơn kẻ biến thái.
Chỉ hy vọng ngày mai có thể bình an đem Thôi Lộng Hải cứu ra.