Chương 508: Lưu Bi Rất Dễ Nói Chuyệ
Người đầu tiên cô tìm gặp là Tần Man, sau một hồi nói chuyện, từ nguồn gốc của các vị thần đến sự lớn lên của vạn vật, Olympina phát hiện Tần Man luôn dùng ánh mắt chất phác nhìn cô, biểu cảm cũng không hề thay đổi.
"Nếu không cô làm tín ngưỡng của tôi được không?" Tần Man thử thăm dò, đối mặt với một cô nương xinh đẹp như vậy, lòng của hắn cũng khó tránh khỏi mềm xuống.
"..." Olympina.
Người thứ hai cô tìm tới là Cao Phi Báo, Cao Phi Báo suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Giáo đồ các người không thể kết hôn sao?”
"Không, chỉ có Thánh Nữ là không thể kết hôn, còn tất cả giáo đồ khác đều rất tự do.”
"Vậy quá đáng tiếc, dung mạo cô xinh đẹp như vậy, có nghĩ tới việc thôi làm Thánh Nữ hay không?" Cao Phi Báo nghiêm túc hỏi.
"..." Olympina.
Bạn học Olympina lần nữa sụp đổ, tại sao những người này lại có thể sống thiếu niềm tin và không có tín ngưỡng như vậy. Họ không sợ sao? Khi họ sợ hãi và bối rối, họ không hy vọng các vị thần sẽ chỉ đường cho họ.
Nếu đổi thành một người bình thường, e rằng giờ phút này đã bỏ cuộc rồi. Khi đối mặt với nhiều sự ngu ngốc, ngươi cũng có thể trở nên ngu ngốc. Nhưng Olympina là tín đồ kiên định nhất của các vị thần trên thế gian, không điều gì có thể lay chuyển được niềm tin trong lòng cô. Sinh mệnh, linh hồn và thể xác đều có thể hiến tế cho thần linh, cho nên cú đả kích nhỏ này sao có thể khiến cô lùi bước.
Không, không thể nào, có muốn cũng đừng hòng nghĩ.
Sau đó cô tìm ra Lưu Bi. (@@)
Đây là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô, lần đầu tiên trong đời, tín ngưỡng của bản thân cô đã bị lung lay.
Lưu Bi là người rất dễ nói chuyện, tiếng lành đồn khắp sơn trại. Không khách khí, dễ gần, chỉ cần ngươi sẵn sàng giao tiếp với hắn, thì hắn luôn có thể trò chuyện với ngươi.
Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nguyện ý nói chuyện với hắn.
Trong biển ngươi mênh mông, Olympina phát hiện ra Lưu Bi. Tính cách hiền hoà, hào hoa phong nhã, đa sầu đa cảm, quả thật là tín đồ trời sinh. Chinh chiến bôn ba bể khổ, chờ thần linh cứu giúp, chỉ cần chỉ cho hắn con đường đầy ánh sáng ở phía trước, hắn sẽ lập tức lao vào vòng tay của thần linh.
Hôm nay Olympina đến thăm Lưu Bi, đặc biệt tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo mới. Cô sinh ra đã xinh đẹp, lại mặc bộ trang phục như thế này, so hoa, hoa ngại, so ngọc sinh hương, khuôn mặt cô trắng nõn, nhỏ nhắn giống như giọt sương mai đầu tiên.
Cô nương xinh đẹp như vậy, ai cũng bàn tán khi nhìn thấy, ngay cả Lưu Bi cũng không ngoại lệ. Hắn cảm thấy kỳ quái khi Olympina đến tìm mình, cho nên hắn đã mời cô đến sảnh trà và đích thân pha trà mới từ phương nam gửi tới.
Sảnh trà đơn điệu với một chiếc cửa sổ nhỏ, trên bệ cửa sổ bày biện mấy bồn hoa Lan Hoa, gió nhẹ nhàng thổi qua, vô cùng tao nhã.
"Thánh Nữ đến đây gặp ta là có chuyện gì à?" Lưu Bi hỏi.
"Nghe danh đã lâu cho nên hôm nay mới cố ý đến tìm Lưu Bi tiên sinh, xem thử bình thường thì ngươi sẽ làm cái gì?”
"Ta thì làm gì có danh tiếng, mỗi ngày đơn giản đi xem bệnh cho người khác, rồi quản một số chuyện, rảnh rỗi thì xem sách, đi bộ và ở một mình.”
Hai mắt Olympina tỏa sáng, đây quả thực là cừu non lạc đường đây này. Cô nói: "Như vậy sẽ rất nhàm chán, tại sao tiên sinh lại không tìm người trò chuyện?"
"Ai, không ai muốn trò chuyện với ta, hơn nữa cũng không có gì để nói.”
"Tiên sinh có thể tìm ta trò chuyện a, chư thần..."
"Cô đồng ý trò chuyện với ta?" Hai mặt Lưu Bi sáng lên, cắt ngang lời nói của Olympina.
Olympina hơi giật mình, vô thức gật gật đầu.
Sau đó, Lưu Bi liền giống như một cái máy hát, lại giống như sông lớn mở cửa thành, nước dâng tràn ngập. Lưu Bi bắt đầu nói chuyện bản thân khi mới ba tuổi cũng như lịch sử tổ tiên cay đắng của mình. Tất nhiên, Lưu Bi không giống như Tường Lâm Tẩu, nước mắt mũi chảy dài, hắn vẫn giữ nguyên nét mặt đau khổ của mình, nhưng mỗi lời nói ra đều có thể giáng một đòn chí mạng vào tâm hồn.
Olympina có chút nhịn không được, đương nhiên cô thường xuyên soi sáng cho các tín đồ, bảo họ phải mạnh mẽ mà cố gắng lên... Bản thân Olympina cũng là một người rất có quyền lực. Với trái tim mạnh mẽ và đức tin kiên định, cô vẫn gặp phải những thử thách chưa từng có khi đối mặt với Lưu Bi.
Cô cắt ngang lời của Lưu Bi, bởi vì nếu nói nữa, Olympina cũng sẽ nghi ngờ ý nghĩa của sự sinh tồn.
"Như vậy Lưu Bi tiên sinh, ngươi có muốn căn nhắc đến một tín ngưỡng nào đó hay không, chư Thần có thể phù hộ ngươi."
Lưu Bi nháy mắt mấy cái, rất khi hắn được trò chuyện thoải mái như hôm nay, mấu chốt là ngày thường cũng không ai nguyện ý cùng hắn trò chuyện.
"Giáo nghĩa của các người, ta cũng đã nghiên cứu qua…”
Olympina thở phào, sau đó cô bắt đầu giải thích về những lời dạy của Tân giáo cho Lưu Bi nghe.
Nhìn chung, giáo phái của Olympina vẫn khá tự do, không có những giáo quy khắc nghiệt. Trọng điểm là có quá nhiều thần linh, thần trời, thần đất, thần lửa, thần chết…nhóm người này cũng bị Tòa thánh trục xuất, tuy nhiên họ lại lao vào chém giết nhau hay đả kích tín ngưỡng của đối phương. Nói một cách đơn giản, ngay cả khi ngươi tình cờ tìm thấy những viên đá từ trong hố và nói rằng ngươi tin vào vị thần của những viên đá ở nhà xí, thì cũng không có vấn đề gì cả.
Lưu Bi nghe rất nghiêm túc, hắn thật sự rất hứng thú với những chuyện như thế này. Thấy Lưu Bi có thái độ như vậy, Olympina lập tức cuồn cuộn không ngớt, từ thế giới khởi nguyên, giảng đến chư Thần giáng thế, sau cùng nói khô cả họng, nhưng thấy Lưu Bi vẫn như cũ lắng nghe chuyên chú.
"Lưu Bi tiên sinh, ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Cái này... Có một vấn đề, ta không biết có nên nói hay không?" Lưu Bi chần chờ một chút.
"Thần có thể giải đáp bất luận nghi hoặc nào của ngươi." Trong lòng Olympina mừng rỡ, đây chính là biểu hiện của việc muốn lao vào vòng tay của chư Thần đây.
"Ha ha, kỳ thực Đại đương gia đã nói, tín ngưỡng trong sơn trại chính là tự do, chúng ta cũng không thể tùy tiện công kích tín ngưỡng của người khác, nhưng hôm nay cô đã nói vậy, thì cũng đừng trách ta không khách khí." Lưu Bi nói: "Các ngươi cảm thấy tín ngưỡng của mình có vấn đề hay không?”
"y... Có vấn đề gì?" Olympina bị sự hưng phấn của Lưu Bi hù sợ.