Chương 526: Hắn Quá Ngây Thơ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,729 lượt đọc

Chương 526: Hắn Quá Ngây Thơ

Lý Hành Tai đứng ở trước mặt Tống Bá Khang, hất lên tấm thảm, hạ thân chỉ có một chiếc quần ngắn ngũn, hắn không ngừng hút lấy nước mũi, nhìn qua dở dở ương ương, không có chút phong độ nào của hoàng tử Đế Quốc.

Tống Bá Khang sững sờ một hồi thật lâu, mới thăm dò hỏi: "Điện hạ, làm sao lại cháy lớn như vậy a?"

"Ha ha, Lão Tống, ngươi thật sư không đáng tin chút nào!”

Lý Hành Tai tay đập ầm ầm trên bả vai Tống Bá Khang, khiến Tống Bá Khang không hiểu ra sao, nhưng Lý Hành Tai vẫn tiếp tục như thế, khiến cho hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Ngươi phái hai ả ca cơ kia đến giết ta?”

"y...Sao có thể?”

Phúc Đức Lặc, mang theo hai cái đầu, xuất hiện phía Lý Hành Tai, A Châu A Thúy, một đôi ca cơ quyến rũ, bây giờ chỉ còn lại hai cái đầu đẫm máu. Mọi người không khỏi giật mình, nói cũng kỳ quái, khi các nàng còn sống thì vô cùng xinh đẹp, nhưng khi chết lại có thể mang lại cho người khác một nổi ám ảnh kinh hoàng.

"Làm sao không thể, ngươi không biết hai nữ nhân này lòng dạ rắn rết như thế nào, ta đặc biệt thương yêu bọn họ, nhưng không nghĩ tới các nàng muốn phóng hỏa đốt chết ta, may thay Phúc Đức Lặc hộ giá kịp thời, giết hai người, ta mới may mắn thoát nạn. Thế nhưng dọa ta không nhẹ đâu." Lý Hành Tai nói như thế, nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào, hắn đồng thời còn vẫy tay về phía chung quanh, một mặt dương dương đắc ý.

Tống Bá Khang khó có thể tin mà nhìn về hoàng tử của Đế Quốc, hiện tại bộ dáng của hắn thật giống như tên vô lại, lưu manh, ăn mày...Một chú phong độ của hoàng tử Đế Quốc cũng không thấy đâu.

Coi như Lục Hoàng Tử đã từng là phế vật, lại phong hoa tuyết nguyệt, bất cần đời, nhưng dù sao vẫn có chút mùi vị phong lưu, chứ sao có thể sa đoạ đến mức này.

Tống Bá Khang sững sờ, chợt nhớ tới Lý Hành Tai đã sống ở trại Cáp Mô một thời gian rất lâu. Nghĩ đến cách làm người của Trình Đại Lôi, mọi thứ hình như đã có lời giải đáp.

Đầu óc hắn quay cuồng, suy nghĩ về tới chuyện mới xảy ra, cũng chính là dụng ý của Lý Hành Tai. Ngay sau đó, hắn bình tĩnh lại và nói: "Hãy sắp xếp lại nơi ở của điện hạ và thực hiện các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt. Chúng ta không bao giờ được để điều này xảy ra nữa."

Ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua Phúc Đức Lặc, dùng giọng nói lạnh lùng: "Để hắn cùng điện hạ tách ra ở riêng."

Lý Hành Tai khẽ giật mình, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất.

Tống Bá Khang lại là mỉm cười, nói tiếp: "Sắc trời không còn sớm, điện hạ chắc đã bị dọa sợ, cho nên cứ về nghỉ ngơi sớm.”

Đại điện của phủ thành chủ đèn đuốc sáng choang, Lục Lạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Lửa này chắc chắn do hắn đốt, lại còn dám giết người của chúng ta."

"Đại nhân, có nên cho hắn biết như thế nào là lễ độ hay không, để hắn hiểu, nơi này không phải Trường An, hắn còn thật sự coi mình là hoàng tử của Đế Quốc sao.”

Trên mặt Tống Bá Khang lại mang theo ý cười, nói: "Tốt, hiện tại hắn có thể làm cũng chỉ là những thứ này, ta cũng không cần phải tức giận."

Lục Lạc ngẩn người, nói: "Đại nhân, hắn là đang khiêu khích chúng ta."

"Khiêu khích, ta thấy chưa tới, này đơn giản chỉ là thủ đoạn bừa bãi mà thôi." Tống Bá Khang nói: "Giống như một tiểu tức phụ bị nhà chồng khinh bỉ, tất cả những gì cô ấy có thể làm là ném bát, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, còn lại cái gì cũng không làm được, cho nên đừng quá lo lắng.”

Vốn dĩ Tống Bá Khang vẫn còn có chút kiêng kị với Lý Hành Tai, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn, đã từng là phế phẩm, không có nghĩa sẽ luôn luôn là phế phẩm. Nhưng bây giờ Lý Hành Tai chỉ có thể dùng phương pháp ngây thơ này để biểu đạt cảm xúc của mình. Nhưng phương pháp ngây thơ này thì có ích gì. Hắn có thể giết hai ca cơ, Tống Bá Khang vẫn có thể tiếp tục cử người đến trông chừn hắn. Hắn đốt một trang viên của Tống Bá Khang, Tống Bá Khang còn có ba đến bốn trang viên để hắn thỏa sức đốt. Ngay cả khi hắn đốt toàn bộ phủ thành chủ thành tro bụi, Tống Bá Khang cũng không quan tâm.

Cuối cùng, hắn không phải thứ đáng giá khiến Tống Bá Khang phải kiêng kỵ.

………

Cầm Xuyên quan, Tướng Quân phủ.

So với sự căng thẳng của thành Trường An hay sóng ngầm mãnh liệt ở thành Lương Châu, Cầm Xuyên quan có thể được gọi là nơi sắc màu rực rỡ. Dù đang là mùa đông lạnh giá nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phồn hoa của nơi đây.

Đó là một ngày nắng đẹp, mặc dù gió đang gào thét, nhưng trời vẫn sáng rực rỡ. Bếp lửa trong thư phòng nhanh chóng trở nên ấm cúng, Cheng Dalei đang nằm trên vùi mình trên giường, nghe A Hỉ báo cáo thông tin mới nhất.

Tình hình ở thành Trường An vẫn không tốt, cũng rất khó để nói liệu Trình Đại Lôi sẽ ủng hộ triều đình hay chống đỡ cho Chính Nghĩa Giáo, hoặc có thể nói, hắn không muốn ủng hộ cho ai cả. Bây giờ hai bên vẫn đang đối đầu nhau, chiến trường chính thì ít gây chiến, thế nhưng các cuộc chiến bên ngoài giữa các chư hầu và quần thể giang hồ thì vẫn diễn ra hàng ngày.

Hôm nay Hắc Hồ Tử giết Vương Mục Chi, ngày mai Mã Triêu An giết Tôn Ngũ Lục, tên tuổi đều loạn hết cả lên, mà bản thân Trình Đại Lôi cũng không biết ai là người của thế lực nào.

Hôm nay Trình Đại Lôi nhận được một bức thư của Cao Phi Hổ từ Giang Nam. Sơn trại của Cao Phi Hổ tại Giang Nam được coi là một nhánh của trại Cáp Mô, lá thư được gửi đến có nội dung muốn hỏi xem Trình Đại Lôi có muốn xuất binh hay không, bản thân Cao Phi Hổ cũng muốn đi một chuyến đến vùng nước đục ngầu này.

"Đại đương gia, chúng ta muốn đi Trường An hay không?" A Hỉ hỏi.

"Huynh đệ trong sơn trại có phải đều muốn đi?"

A Hỉ có chút xấu hổ gật đầu.

Trình Đại Lôi không thể làm gì ngoài việc thở dài, tuy Cầm Xuyên quan đã xây học đường, cũng cố gắng bồi dưỡng nhân tài cho sơn trại, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, những người này thực chất vẫn là một đám giang hồ mà thôi. Nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu, tinh thần lại dễ bạo phát. Hiện tại Trường An là một đoàn đay rối, cục thế thay đổi trong nháy mắt, không thể nói được trại Cáp Mô có thể càn quét chư hầu, đánh đuổi đạo tặc, chiếm lấy triều đình, sau đó chính mình trở thành tế tưởng hiên ngang.

Cao Phi Hổ chính là có tâm tư này, huynh đệ trong sơn trại cũng phần lớn có tâm tư này.

"Hồi tin nói cho Cao Phi Hổ, đánh chết cũng không cần xuất binh, chuyện của mình còn không quản được, lại thích đi xem náo nhiệt cái gì, thành thành thật thật chờ đợi cho ta.”

A Hỉ gật đầu đáp ứng, ra hiệu bản thân đã hiểu. Nhìn ý tứ của hắn, cũng đã có mấy phần rục rịch, chỉ là do Trình Đại Lôi không hề có suy nghĩ xuất binh, hắn cũng phải thành thật tuân theo.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right