Chương 533: Thương Lượng Với Lương Châu
Trình Đại Lôi giật mình, cơn buồn ngủ sáng sớm liền tan thành mây khói, chỉ còn lại nổi chấn kinh. Hắn biết Tống Bá Khang sẽ không có lòng tốt, nhưng hắn không ngờ tham vọng của đối phương lại lớn như vậy.
Đối với chuyện này, Lý Hành Tai chỉ cần nghĩ cũng có thể hiểu. Nhưng với Trình Đại Lôi mà nói, thật sự có chút khó lý giải.
Hắn ngồi ở chỗ đó, không ngừng suy nghĩ, tiêu hóa lấy chuyện này. Sau một hồi lâu, mới mở to hai mắt, nói: "Lý Hành Tai dự định như thế nào?”
“Hắn đương nhiên muốn chúng ta cứu hắn ra ngoài, Lý Hành Tai bây giờ đang bị giam lỏng, hoạt động hàng ngày đều bị giám sát gắt gao.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu: : "Cứu người khỏi thành Lương Châu không dễ, nhưng cũng không cần lo lắng. Nếu đã giam lỏng nghĩa là Tống Bá Khang không nỡ giết hắn, cho nên chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn.”
"Đại đương gia, Tống Du Cừ còn ở trong tay chúng ta, chẳng bằng trao đổi, dùng Tống Du Cừ đổi Lý Hành Tai." A Hỉ nói.
Trình Đại Lôi bĩu môi: "Không thể nào, Lý Hành Tai ở trong tay hắn, cho dù có đem cha hắn ggieets, hắn cũng sẽ không giao người ra.”
"Đại đương gia, chuyện này không thể không gấp, Phúc Đức Lặc còn ở trong tay bọn hắn đây này." Bạch Nguyên Phi nói: "Vì yểm trợ cho ta, Phúc Đức Lặc cố ý hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, hơn nữa còn giết rất nhiều người. Bây giờ bị bọn họ nắm được, sống hay chết còn không rõ."
Trình Đại Lôi nhăn mày lại, Tống Bá Khang sẽ không giết Lý Hành Tai, nhưng chưa hẳn sẽ không giết Phúc Đức Lặc, loại chuyện giết gà dọa khỉ này, hắn vô cùng quen thuộc, Phúc Đức Lặc còn ở trong tay Tống Bá Khang một ngày, thì càng thập phần nguy hiểm. Nhưng muốn cứu người từ trong tay Tống Bá Khang cũng không phải là chuyện dễ làm.”
"Đại đương gia, dứt khoát dùng Tống Du Cừ đổi Phúc Đức Lặc, dù sao Phúc Đức Lặc đối bọn hắn cũng không có giá trị gì, nếu như có thể đổi con của mình về, thì Tống Bá Khang khẳng định rất vui vẻ mà đồng ý."
"Nói vớ nói vẩn!" A Hỉ lập tức quát lớn: "Tống Du Cừ ở trong tay chúng ta có giá trị như thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Sao có thể dùng đám người đó để đổi một tên Nhung Tộc trở về.”
Trên thực tế, A Hỉ hiểu rõ cấp bậc trên dưới còn hơn Trình Đại Lôi. Phúc Đức Lặc cùng Tống Du Cừ, ai nặng ai nhẹ, thì không nói cũng biết. Tống Du Cừ ở trong tay mình, giống như một cái gông xiềng vô hình treo lên người Tống Bá Khang, nhưng nếu đổi Phúc Đức Lặc thì lại không có bao nhiêu giá trị.
Bạch Nguyên Phi lẽ ra không nên đề xuất cho Trình Đại Lôi sự lựa chọn này, bởi vì hai chữ cự tuyệt này, Trình Đại Lôi khó có thể nói. Nếu không, khi bị phát tán ra ngoài, Đại đương gia sẽ rơi vào tình trạng mang tiếng chỉ quan tâm đến quyền lợi và coi thường huynh đệ, điều này sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Trình Đại Lôi.
Vì vậy, A Hỉ lần tiên mới quát lớn Bạch Nguyên Phi như thế, mình có thể mang danh tiếng vô tình, nhưng Trình Đại Lôi thì không.
Ai ngờ Trình Đại Lôi khoát khoát tay, nói: "Ai, lời gì, tất cả đều là huynh đệ trong nhà, cái gì mà Nhung Tộc với Đế Quốc, người chúng ta nhất định phải cứu."
A Hỉ nói: "Đại đương gia không cân nhắc kỹ sao, lời này nói ra, ta cam đoan chỉ có ba người chúng ta biết."
Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, nói: "Lời này không cho phép nói lại, mau đưa Hòa Thân tới đây, ta sẽ bàn chuyện trao đổi người với hắn.”
A Hỉ lặng lẽ cúi đầu xuống, lại không nói gì. Còn Bạch Nguyên Phi thì hào hứng ra mặt, vội nói: "Ta đi tìm Hòa đại nhân, ta đi rất nhanh."
"Được rồi, được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ tìm người khác.”
Hòa Thân rất nhanh liền đến thư phòng của Trình Đại Lôi, mà A Hỉ cùng Bạch Nguyên Phi đã rời đi. Bạch Nguyên Phi chấp hành nhiệm vụ lần này, không chỉ có nguy hiểm rất lớn, mà nỗ lực cũng rất vất vả, bây giờ có thể bình an trở về, cho nên thật sự cần phải nghỉ ngơi một thời gian.
"Đại đương gia, ngài tìm ta có chuyện gì?" Hòa Thân.
"Đàm phán cùng Lương Châu Thành, dùng Tống Du Cừ đổi Phúc Đức Lặc."
Trình Đại Lôi nói thẳng một hơi, Hòa Thân còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không hiểu ra sao.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trình Đại Lôi giải thích ngắn gọn đầu đuôi, cuối cùng nói: "Việc đàm phán với thành Lương Châu sẽ giao cho ngươi. Thương lượng chuyện này càng sớm càng tốt, không được chậm trễ."
Thời gian trễ càng lâu thì Phúc Đức Lặc càng gặp nhiều nguy hiểm, vì vậy Trình Đại Lôi cần giải quyết vấn đề này trong thời gian sớm nhất.
"Chuyện này giao cho ngươi không có vấn đề gì đi?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Tất nhiên không có vấn đề." Hòa Thân trong lòng suy nghĩ Tống Bá Khang nhất định sẽ không bỏ con trai của mình để giữ lại một Phúc Đức Lặc không có gì quan trọng, cho nên hắn vẫn có lợi thế trong cuộc thương lượng này: “Chỉ là Đại đương gia muốn thả Tống Du Cừ sao? Dù sao hắn cũng là nước cờ quan trọng ở trong ta chúng ta.”
"Cái gì mà nước cờ, nhặt được thì dùng thôi, chứ giữ khư khư trong tay làm gì, khoe của à?"
Lần này Hòa Thân không hề nịnh nọt theo lời nói của Trình Đại Lôi, mà chỉ đáp: "Thế nhưng đây vũ khí uy hiếp cuối cùng?”
"y..." Trình Đại Lôi bị nghẹn đến không còn lời nào để nói, bất đắc dĩ phất phất tay: "Đi làm đi, còn lại ta đều suy nghĩ kỹ càng."
Hòa Thân lập tức phái người liên hệ thành Lương Châu, hy vọng có thể hoàn thành sự việc trong thời gian ngắn nhất có thể theo chỉ dẫn của Trình Đại Lôi.
Mà Trình Đại Lôi thì lại cố tình đến thăm hỏi nhóm người bên phía Tống Du Cừ.
Kể từ khi bị bắt làm con tin, một đám công tử bột Tống Du Cừ đã sống ở Cầm Xuyên quan. Tuy nhiên, bọn họ không bị giam lỏng, mà Trình Đại Lôi cũng không có lương thực dư thừa để nuôi những người rảnh rỗi. Một số người thậm chí còn giữ một số chức vụ nhất định ở Cầm Xuyên quan và họ cũng được trả lương hàng tháng.
Tính ra đã hơn một năm kể từ khi họ đến Cầm Xuyên quan. Có hai cách để hủy diệt một người, một về tinh thần và một về thể chất.
Có lẽ chỉ cần một tích tắc để rút dao giết người, nhưng về tinh thần thì phải mất bao lâu mới có thể hủy diệt?
Một năm?
Việc Trình Đại Lôi tẩy não Tống Du Cừ là việc chưa bao giờ dừng lại, đó là một trong những điều hắn hiếm khi kiên quyết như vậy trong sơn trại này.
Từ sáng đến tối, họ thực hiện quản lý bằng quân sự hóa và lặp đi lặp lại những công việc lao động nặng nhọc, có thể làm tê liệt thần kinh của họ, rồi truyền ra những khẩu hiệu đủ để khiến họ chấp nhận một số sự thật có vẻ đúng nhưng thực ra lại vô cùng phi lý.