Chương 536: Xây Dựng Địa Đạo
Cả hai bên đều thể hiện sự chân thành đáng kể, các cuộc đàm phán diễn ra khá suôn sẻ, đến ngày thứ ba thì họ đã có thể đưa người trở về.
Đồng dạng, đám người bên Tống Du Cừ cũng được trở về thành Lương Châu, nhưng Tiết Vấn Đình là người duy nhất còn ở lại. Để xác thực chuyện này, hai bên đã tốn rất nhiều nước bọt, cũng vì chuyện này mà thời gian bị chậm lại ba ngày.
Một chiếc xe ngựa kéo Phúc Đức Lặc từ thành Lương Châu trở về, Tần Man cũng đích thân cử người hộ tống.
"Người đang ở đâu?"
Trình Đại Lôi cùng Bạch Nguyên Phi nhanh chân bước tới, lại thấy sắc mặt của Tần Man cực kỳ không dễ nhìn. Trình Đại Lôi ngừng lại, nói: "Làm sao vậy?"
Tần Man muốn nói lại thôi, Bạch Nguyên Phi không kịp chờ đợi mà vọt tới trước xe ngựa, đem màn xe kéo ra, nhìn thấy Phúc Đức Lặc trong xe, nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.
Tần Man đem tay của hắn cản lại, lại đem xe màn che lại, thấp giọng nói vưới Trình Đại Lôi một câu: "Một con mắt bị mù."
Bạch Nguyên Phi tức giận đến oa oa kêu to: "Ta nhất định sẽ giết chết tên khốn Tống Bá Khang.”
Sắc mặt của Trình Đại Lôi cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn xua tay nói: “Đưa người vào đi, gọi Lưu Bi tới xem một chút, trước mặt người còn sống là được rồi.”
Phúc Đức Lặc đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, rơi vào trong tay Tống Bá Khang, hắn đã chịu rất nhiều đại hình. Đương nhiên, chuyện này cũng có thể hiểu được, hắn ở phủ thành chủ đại khai sát giới, giết liền mười bảy người, những người này cũng có bằng hữu thân thiết, tất nhiên hận không thể giết chết hắn trong đại lao.
Đây là sự khởi đầu của cuộc đàm phán về sau, Tống Bá Khang đã đặc biệt ra lệnh không để người chết. Nếu không, cái mạng của Phúc Đức Lạc liền phải giao phó cho đại lao.
Bây giờ may mắn vẫn bảo trì được một mạng, các vết thương trên cơ thể sau một thời gian sẽ lành lại, vấn đề là bị mù một bên mắt, đây sẽ tàn tật vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Bạch Nguyên Phi đã nhận ân tình của Phúc Đức Lặc ở thành Lương Châu, chuyện này vẫn luôn chôn ở đáy lòng hắn. Ở sơn trại, Phúc Đức Lặc vốn không có bằng hữu gì, nhưng trong lòng Bạch Nguyên Phi, đã đem hắn xem như bằng hữu. Lần này Phúc Đức Lặc xảy ra chuyện, Bạch Nguyên Phi so với bất luận kẻ nào đều phẫn nộ hơn, trong phòng đổi tới đổi lui, thề phải tìm Tống Bá Khang báo thù.
Mà bây giờ Trình Đại Lôi lại suy nghĩ, tiếp theo phải làm như thế nào để đem Lý Hành Tai thoát khỏi thành Lương Châu. Muốn cứu hắn đi ra cũng không phải chuyện dễ, tất cả cần phải bàn bạc thật kỹ.
Trình Đại Lôi cố ý gọi Từ Thần Cơ, Lưu Bi, Ngô Dụng, Hòa Thân, A Hỉ để cùng nhau thảo luận vấn đề này. Bởi vì Bạch Nguyên Phi đã từng đến thành Lương Châu và biết được tình hình của phủ thành chủ, cho nên cũng được hắn gọi tới
Mọi việc không dễ giải quyết, nếu muốn cứu người dưới tầng tầng lớp phòng thủ là chuyện không có cách nào.
"Đại đương gia, chúng ta dứt khoát đem quân tới thành Lương Châu, giết Tống Bá Khang, cứu Lý Hành Tai, mọi chuyện chẳng phải giải quyết xong à." Bạch Nguyên Phi còn đang rất muốn giết chết Tống Bá Khang.
Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, nói: "Được rồi, chớ nói nhảm, thành Lương Châu dễ đánh như vậy, huống hồ, chúng ta không thể vì cứu một người, mà hi sinh tính mạng của vô số các huynh đệ."
Bạch Nguyên Phi ngậm miệng không nói, nhưng nhìn qua, hắn cũng không có bị lời nói của Trình Đại Lôi thuyết phục.
"Ngươi đi qua Lương Châu thành, biết Lý Hành Tai bị nhốt ở đâu không?"
"Cái này đương nhiên biết, hắn bây giờ bị vây ở trong phủ thành chủ, có một tòa trang viên đơn độc, bên ngoài phòng thủ rất nghiêm." Bạch Nguyên Phi.
"Được rồi, đem bản đồ của phù thành chủ vẽ ra đi?”
"y... Đại đương gia, ngài cũng đừng làm khó ta, ngay cả bút ta cũng không biết cầm, chớ nói gì là vẽ." Bạch Nguyên Phi.
Khả năng của Bạch Nguyên Phi rất tốt, trí nhớ cũng rất tuyệt vời. Dù đã một lần đến nơi nào, hắn sẽ không bao giờ quên được, giống như đã khắc sâu trong tim. Nhưng mỗi người đều có thế mạnh riêng, nếu yêu cầu hắn vẽ bản đồ một địa điểm nào đó, thì hắn thực sự không thể làm được.
"Đại đương gia, chẳng bằng từ dưới đất đào một đường hầm, nối thẳng đến phủ thành chủ, đem người cứu ra." A Hỉ nói.
"Cái này...có chút khó, chúng ta từ ngoài thành đào đường hầm, khoảng cách xa như vậy, nói nghe thì dễ." Trình Đại Lôi.
"Kỳ thực cũng không khó khăn, trong Hỉ Tự đội có nhóm huynh đệ từng trộm mộ, rất giỏi chuyện khai quật đường hầm, chúng ta hiện tại nhiều người, khai quật một đường hầm năm dặm, cũng không tốn nhiều thời gian.”
Trình Đại Lôi kinh ngạc, hắn chợt phát hiện mình đã xem nhẹ một sự kiện, hiện tại sơn trại có rất nhiều người, có khả năng thực hiện công trình lớn. Ví dụ như khai quật địa đạo, điều mà trước đây không thể tưởng tượng được thì nay thậm chí không còn khó khăn nữa.
"Cần gì?" Trình Đại Lôi.
"Cần phân biệt thổ chất, nhìn xem nơi nào dễ dàng khai quật. Nếu như có một phần bản đồ thành Lương Châu thì tốt." A Hỉ.
"Tìm người đem Cesar đến đây." Trình Đại Lôi phất phất tay, phân phó.
Mạo Hiểm Gia Cesar, năng lực chính là vẽ bản đồ, vừa lúc phối hợp với năng lực của Bạch Nguyên Phi. Nghĩ biện pháp để bọn hắn lẫn vào thành Lương Châu, vẽ lại một phần bản đồ của Lương Châu thành, lần này sẽ dùng để cứu người, sau này lại có thể được dùng vào mục đích khác.
Hiện tại xem ra không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận đề nghị của A Hỉ, từ trong lòng đất đào một đường hầm, đi thẳng đến phủ thành chủ, giải cứu Lý Hành Tai.
Phương pháp này do A Hỉ đề xuất và A Hỉ sẽ thực hiện nó. Nếu cần nhân lực thì là do Lưu Bị cử đến. Về cách thực hiện, Trình Đại Lôi không cần quá bận tâm.
Sau khi mọi người giải tán, Lý Uyển Nhi tới gặp Trình Đại Lôi. Vốn dĩ tin tức rời đi của Lý Hành Tai không có nói cho Lý Uyển Nhi biết, nhưng bây giờ sự việc đã trở nên như thế này, Lý Uyển Nhi cũng không có khả năng không biết.
Dù sao, Lý Uyển Nhi cũng không phải đứa ngốc.
“Đừng lo lắng, hắn sẽ không sao đâu, ta đã phái người đến cứu hắn rồi. Dù có ở lại thành Lương Châu, hắn cũng sẽ không sao.” Trình Đại Lôi đẩy cốc trà đến trước mặt Lý Uyển Nhi: “Nếm thử đi, từ Giang Nam vận chuyển đến đó.”
"Chuyện của Lục ca ta không lo lắng." Lý Uyển Nhi lắc đầu: "Ta lo lắng chính là thành Trường An."