Chương 547: Long Tự Quâ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,594 lượt đọc

Chương 547: Long Tự Quâ

Trình Đại Lôi quay đầu nhìn Long Tự Quân đứng san sát như núi, từ trong con mắt nóng rực của mọi người, Trình Đại Lôi cảm nhận được thứ gọi là chiến ý.

Trong lòng đột nhiên hơi rung động, nghĩ: Đúng vậy, Long Tự Quân vẫn luôn có trang bị tốt nhất cùng vật tư tốt nhất. Loại "tốt nhất" này không chỉ ở trong sơn trại, mà còn là loại tốt nhất trong toàn bộ Đế Quốc.

Họ đã phải trải qua quá trình huấn luyện tàn bạo nhất, họ cũng thường học hỏi từ các đội khác trong sơn trại, có đôi khi còn xảy ra thương vong. Nhưng luyện tập không thực sự là chiến đấu và sự tàn khốc của chiến đấu thực sự không bao giờ có thể trải nghiệm được bằng trí tưởng tượng.

Liệu họ có thể đánh nhau, ra trận chiến đấu với kẻ thù một cách dũng cảm, hoặc là bị doạ sợ đến tè ra quần.

Đúng vậy, cứ để họ thử một chút.

Trình Đại Lôi rục rịch, bất tri bất giác, thanh kiếm trong tay cũng trở nên nóng rực.

Trình Đại Lôi mới vừa rồi còn phê bình Triệu Tử Long ưa thích Thất Phu chi Dũng (Có cái cái dũng của kẻ thất phu), nhưng mà hắn hiện tại, có cái gì không giống sao.

"Bây giờ cho người toàn quyền chỉ huy, tùy cơ ứng biến, nếu như thật sự cần..." Trình Đại Lôi đón đến: "Cứ đại khai sát giới."

Triệu Tử Long nhãn tình sáng lên, lập tức nói: "Được!"

"Long Tự Quân, chuẩn bị!" Triệu Tử Long giơ trường thương lên.

"Được!" Ba ngàn người đồng thời hô to đáp lại.

"Xuất trận!"

"Uy!"

Ba ngàn người tiến lên, đi ra khỏi núi, yên lặng ngồi xuống không phát ra tiếng động. Lá cờ rồng lúc này đã được giương cao, bay phấp phới trong gió.

Trình Đại Lôi hài lòng nhìn một màn này, hắn cũng không muốn bao biện làm thay, đoạt quyền chỉ huy của Triệu Tử Long. Đội này do đích thân Triệu Tử Long huấn luyện và đào tạo, cho nên hắn ta nghiễm nhiên là người chỉ huy xuất sắc nhất.

Trình Đại Lôi không nghi ngờ gì về lực chiến đấu của Triệu Tử Long và hy vọng rằng khả năng chỉ huy của hắn cũng sẽ tốt như vậy. Tiếp theo, đó là thời gian để rửa mắt chờ đợi.

Ba ngàn người đứng sừng sững ở trên cánh đồng hoang, người như hổ, ngựa như rồng, tinh thần long mã.

Trình Đại Lôi đứng đầu đội ngũ, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, phía xa xa bắt đầu truyền đến tiếng vó ngựa.

Nhân mã càng nhiều hơn trong tưởng tượng của Trình Đại Lôi, sau khi phát hiện Lý Hành Tai, Lương Châu binh liền tập trung ở cổng thành phía tây. Bởi vì Tống Bá Khang đồng ý trọng thưởng cho những người đem được Lý Hành Tai trở về, đối với loại chuyện thăng quan phát tài, mọi người tự nhiên cũng sẽ không lạc hậu. Do đó, binh lính tranh nhau chen lấn đuổi theo hướng phía tây của thành.

Như thế, binh lính đuổi theo mà không hề có đội hình nào cả, tất cả Lương Châu binh không dàng theo kiểu phương trận, mà lại dàng thành một đầu dây dài.

Lý Hành Tai liệu mạng chạy về phía trước, đối với những chuyện như thế này, hắn đã thành thói quen. Bởi vì trong quá khứ, thời gian hắn bị người đánh, chó đuổi, phải nói nhiều vô số kể.

Thế nhưng, lại chưa có lần nào hắn bức thiết không muốn bị sa lưới như hôm nay. Trước kia, đơn giản là trộm con gà, trộm con chó, bị bắt được cũng chỉ đơn giản đánh một trận, vậy mà hôm nay, thứ mà đám người sau lưng muốn lại chính là giang sơn Đế Quốc.

Lý Hành Tai không muốn trở thành một con rối.

Tống Bá Khang dẫn đầu đội ngũ truy đuổi, bọn thủ hạ không khỏi kinh ngạc, người luôn thể hiện bộ mặt của một nho sĩ như Châu Mục đại nhân, lại có tài cưỡi ngựa xuất sắc như vậy.

Quân Lương Châu càng lúc càng khẩn trương đuổi theo, khoảng cách hai bên cứ thế rút ngắn lại, ba trăm bước, hai trăm bước…Lý Hành Tai đang vội vàng, chợt thấy trước mặt xuất hiện một đội binh mã, trường mâu sừng sững như một khu rừng, Trình Đại Lôi cưỡi Hắc Ngưu, cõng Đại Phủ xuất hiện ở phía trước đội ngũ.

Lý Hành Tai chưa bao giờ cảm thấy gương mặt đáng ghét của Trình Đại Lôi lại trở nên vô cùng thân thiết như hôm nay.

"Trình Đại Lôi, ta tới..."

Bỗng nhiên, từ phía sau một mũi tên lan đến, bắn vào ngựa cho Lý Hành Tai, khiến hắn cùng ngựa đều ngã lăn ra đất.

Khi Lý Hành Tai nhìn thấy Trình Đại Lôi, Tống Bá Khang cũng tương tự nhìn thấy đối phương. Nếu Lý Hành Tai rơi vào tay Trình Đại Lôi, thì chuyện cứu hắn ra, cũng không hề dễ dàng.

Trong quá trình truy đuổi, Tống Bá Khang không hề ra lệnh bắn tên, đến cuối cùng hắn vẫn hy vọng có thể giữ lại mạng sống cho Lý Hành Tai. Thế nhưng lúc này lựa chọn bắn tên, cũng chính là hành động bất đắc dĩ.

Đầu tiên bắn tên làm ngựa của đối phương bị thương, để Lý Hành Tai ngã xuống. Đồng thời, Bạch Nguyên Phi cùng Cẩu Cửu đã chạy vượt qua một đoạn, mắt thất binh lính Lương Châu đã đuổi tới, nếu muốn quay lại cứu người cũng đã không kịp.

"Bắn tên!"

Triệu Tử Long mạnh mẽ vung tay xuống.

Sau đó, những mũi tên tuôn ra như dệt, chúng chặn đứng cuộc tấn công của binh lính Lương Châu. Tống Bá Khang xua tay ý bảo thuộc hạ ngừng tấn công, đồng thời, Triệu Tử Long cũng tạm ngừng để xem Tống Bá Khang muốn làm gì.

Hai bên cách nhau 200 bước, phía đông có ánh sáng chiếu vào, từ xa có thể nhìn rõ mặt nhau. Mà Lý Hành Tai lúc này thì đang đứng ở giữa hai đội ngũ.

Hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống, cú ngã cũng không nhẹ, nhưng may mắn tất cả đều là trầy da cùng máu ứ đọng, không bị động đến xương cốt.

Tống Bá Khang đứng ở phía trước đội ngũ hô to: "Điện hạ, ta là tới cứu ngài trở về, ngài mau mau cùng ta trở về đi."

Lý Hành Tai từ dưới đất ngồi dậy, thân thể đau đớn làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng trên mặt lại mang lên một nụ cười.

"Tống Bá Khang, ta khuyên ngươi nên chết tâm đi, hiện tại Bản Điện Hạ vẫn còn sống mà đi ra, Ha-Ha, người nào cũng đừng hòng bắt được ta!"

Ai da, Lý Hành Tai xoa xoa khóe miệng, vừa rồi cười đến quá càn rỡ, không cẩn thận động đến vết thương.

"Thần vẫn luôn là người trung thành, có nhật nguyệt chứng giám, điện hạ không nên hiểu lầm thần. Ta thật sự là đến cứu điện hạ…”

"Cứu? Ha ha." Lý Hành Tai phát ra một tiếng cười lạnh, nói: "Thế nào, còn muốn bắt ta trở về làm tượng gỗ của các ngươi, họ Tống, ngươi xem thường Bản Điện Hạ, đợi ngày sau Bản Điện Hạ xoay người, việc đầu tiên sẽ là chém đầu ngươi…”

Tống Bá Khang hít sâu một hơi, nói: "Điện hạ..."

"Này, nghịch tặc lớn mật, đừng có nói nhảm nữa." Lý Hành Tai từ dưới đất đứng lên, tuy y phục rách mướp, còn mang theo dơ bẩn, nhưng lưng lại vô cùng thẳng tắp: "Bản Điện Hạ muốn đi đánh tặc ở Trường An, chờ giải vây cho Trường An xong, ta sẽ quay lại trừng trị ngươi, kẻ phản bội Đế Quốc.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right