Chương 555: Đồng Môn Tương Phùng
Lâm Thiếu Vũ kinh ngạc, nhưng Minh Đế phản ứng nhanh hơn hắn. Như thể không nhìn thấy thi thể của Lưu A Cát, tay phải nâng Thương, đâm về phía Lâm Thiếu Vũ.
Loại phản ứng này thật sự không phải thứ mà Lâm Thiếu Vũ có thể có được. Khi hắn bừng tĩnh lại, thiết thương đã xuyên qua vai. Sau đó, Lâm Thiếu Vũ rút thiết thương của mình ra và lao về phía Minh Đế.
Minh Đế lui, vừa lui lại lui, thẳng đến không thể lui nữa, trước mặt là Lâm Thiếu Vũ cùng mũi thương nhuốm máu tươi.
Khi biết mình sắp chết, trong mắt Minh Đế lóe lên vẻ sợ hãi, không, hắn vẫn chưa thua, còn có người có thể đến cứu viện.
Lâm Thiếu Vũ dường như biết đối phương đang suy nghĩ gì, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
“Người mà ngươi chờ sẽ không tới.”
Lập tức thiết thương, trong tay quyết tuyệt đâm xuống.
Ngoài hoàng cung, chùa Phù Vân.
Một người đẩy ra cửa chùa, bước nhanh ra, hắn nhảy lên nóc nhà, các nơi dưới tường hoàng cung đều có tranh đấu, nhưng hắn nhìn như không thấy, lao thẳng tới Kim Điện.
Đột nhiên, phía trước trên nóc nhà xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ, trong tay thiếu niên giơ một cái cờ trắng, bên trên là bốn chữ lớn.
Khám phá nhân gian
Bước chân của lão tăng dừng lại, song phương ngăn cách hai mươi bước. Xung quanh ồn ào, đánh nhau, la hét, và tiếng gió trên bầu trời dường như đã bị ngăn cách, chỉ có ba người trên nóc nhà.
Nửa ngày, lão tăng chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu.
"Sư huynh."
Lão đạo tay vê sợi râu, nhẹ nhàng gật đầu.
"Sư đệ."
Một tăng một đạo, tất cả đều rất lớn tuổi, nhưng lại gọi là sư huynh đệ. Điều này khiến cho vị đạo sĩ nhỏ tuổi chứng kiến cảnh này phải kinh ngạc thốt lên.
Thanh Diệp Phật Mạnh Tri, trụ trì chùa Phù Vân, được gọi là Phật sống ở thành Trường An. Người ta khen ông thông thạo Phật lý, miệng ngậm hoa vàng, mỗi lần khai đàn giảng Phật, chùa Phù Vân lúc nào cũng đông nghẹt người.
Lão đạo sĩ lang thang Quách Phiền Nhân, được gọi là Bắc Đẩu tiên sinh, ông ta cầm một tấm biển “khám phá nhân gian”, mười phần càn rỡ, rất cần ăn đòn. Nhưng trong Chính Nghĩa Giáo, ông ta xứng đáng là quân sự đệ nhất và trong mắt những tín đồ của Chính Nghĩa Giáo, thì ông ta chính là thần tiên tái thế.
Nhưng trên thực tế, Mạnh Tri cũng không phải là hòa thượng, mà Quách Phiền Nhân cũng không phải đạo sĩ. Rất lâu trước kia, bọn họ đều có thân phận khác.
Quách Phiền Nhân, xuất thân từ Giang Nam, là trạng nguyên thứ bảy từ khi Đế Quốc lập nước, cũng từng là quan viên của Đế Quốc, giữ chức Thái Học giáo sư. Ba mươi năm trước, thời điểm ông ta tự mình chủ trì buổi hòa đàm, ký hiệp ước cùng Nhung Tộc đã làm nhục thể diện quốc gia. Cũng bởi vì chuyện lần đó, Quách Phiền Nhân Đế Quốc quay lưng, ông ta phải gánh quá nhiều bêu danh, sau đó từ quan không làm, lựa chọn lưu lạc giang hồ.
Mạnh Tri, Thanh Châu nhân sĩ, xuất thân từ Thanh Châu Mạnh gia, mà Mạnh gia là nhân vật đã theo chân hoàng đế khai quốc tranh đấu giành thiên hạ. Vừa ra đời, Mạnh Tri liền cõng tước vị trên thân, lúc còn trẻ, chốn hồng trần trên thiên hạ, hắn đều hưởng thụ qua.
Một người là Hàn Môn Quý Tử, một người là công tử phong lưu, tưởng như là người ở hai con đường nhưng lại có chung một người thầy: Đại Nho Bá Dương tử.
Hai người đều học lễ nghĩa liêm sỉ, thi thư Nhạc Kinh, từ Nho Gia vô thượng kinh điển, một người ngộ ra Phật Lý, một người ngộ ra đạo pháp, sau đó lựa chọn đi trên hai con đường khác biệt.
Đến hôm này mới coi như trùng phùng.
Hai người đứng cách nhau hai mươi bước, ánh mắt đều vô cùng bình tĩnh, nhưng thân thể lại lộ ra thần thái hiếm thấy. Lão nhân đứng trước người trẻ tuổi thì chắc chắn sẽ có chút cảm giác ghen tỵ, nhưng khi đứng trước đồng lứa thì mới có thể tìm về một chút tự tin vốn có.
Tất cả mọi người đều là lão hồ ly, cũng biết rõ nội tình của nhau, cho nên không ai phải giả làm lão sói đuôi lớn.
Tiếng đánh nhau xa xa truyền đến đây, Mạnh Tri trong lòng cũng không bình tĩnh như cũ nhìn, nếu lúc này xông tới, có lẽ còn có thể cứu vãn tình thế.
"Sư huynh, có thể nhường một chút hay không?"
"Sư đệ, có thể dừng bước hay không."
Hơi thở của Mạnh Tri ngày càng chậm hơn, cuối cùng gần như biến mất. Nó không hơn gì một cuộc chiến, nếu ngươi có thể đánh bại đối thủ, ngươi mới có thể vượt qua đây.
"Sư huynh, mời."
"..."
Quách Phiền Nhân mở tay ra, một thanh kiếm được đặt vào trong lòng bàn tay của hắn. Hắn tháo vỏ kiếm, mũi nhọn đặt ở trước mặt.
Thanh Diệp Phật ngang nhiên xuất thủ, lấy áo cà sa trên người làm vũ khí, đơn giản như côn, cong như móc, có thể vung có thể rút, một khối áo cà sa trong tay hắn lại biến thành vũ khí trí mạng nhất.
Quách Phiền Nhân lấy kiếm ứng chiến, liên tục mấy chiêu, an định, Định Quốc, dẫn sơn hà!
Hắn phòng đến giọt nước không lọt, Thanh Diệp Phật tìm không thấy sơ hở. Hồng Trần ngơ ngác nhìn một màn này, có chút thất thần. Cùng sư phụ ở chung quá lâu, bình thường cũng chưa gặp thấy ông ấy xuất thủ, lúc đó cậu còn nghĩ, sư phụ chỉ giỏi hãm hại lừa gạt, nhưng không biết hắn còn có kiếm pháp sắc bén như thế.
"Hạo nhiên kiếm!" Thanh Diệp Phật cười lạnh: "Dẫn tặc vào kinh thành, làm loạn thiên hạ, ngươi còn có tư cách dùng hạo nhiên chính khí kiếm à?"
"Đế Quốc khí số đã phai gần hết, mọi thứ không phá thì không xây được, ta không thẹn với lòng, cho nên có thể nuôi ra hạo nhiên chính khí."
"Hạo nhiên chính khí này, cần quá nhiều máu để nuôi."
Keng một tiếng, Thanh Diệp Phật lần nữa xuất thủ, áo cà sa cuốn thành một đầu bố côn, đánh về phía Quách Phiền Nhân.
Biết rõ điểm dừng, tu thân, kỷ sở bất dục, người mất, cảnh tỉnh...
Nho Gia 36 côn, côn tru tâm, đánh người không biết nghe lời trong thiên hạ.
Hai người, một hòa thượng và một đạo sĩ, một người sử dụng kiếm và một người sử dụng côn, nhưng trên thực tế, họ là đồng môn, đạo lý bên trong kiếm pháp, côn pháp đều là tương thông.
"Sư đệ cần gì chấp mê bất ngộ, nhất định phải làm nghịch thân của Đế Quốc."
"Ngươi có hạo nhiên chính khí của ngươi, còn ta cho dù ngàn vạn người tới thì ra vẫn như vậy."
Các nhà nho của thời đại này không âm u đầy tử khí như Trình Đại Lôi biết, họ vẫn còn rất trẻ và tràn đầy năng lượng để thay đổi thiên hạ.
“Con thuyền lớn của Đế Quốc đã vô vọng, người khôn đã xuống thuyền.” Quách Phiền Nhân đâm một kiếm, đây là hình thức phổ biến nhất của hạo nhiên kiếm: Từ ngang đến dọc.
"Sư huynh quên rồi sao, ta cho tới bây giờ không tính là thông minh, chỉ muốn làm đứa ngốc của Đế Quốc." Áo cà sa trong tay Mạnh Tri xoay vòng, là chiêu thức trụ cột trong 36 côn: Đâm như đao.