Chương 557: Đây Chính Là Loạn Thế
Bên trong kim điện, Minh Đế cũng đã đứng trước cái chết.
Dưới tay ông ta không thiếu cao thủ, nhưng lần trước đều đã bị Trình Đại Lôi đánh gãy hết một đám, hiện tại trong những người còn lại thì Thanh Diệp Phật chính là người mạnh nhất.
Nhưng mà, Thanh Diệp Phật cũng chưa từng xuất hiện, còn thương của Lâm Thiếu Vũ đã ở trước mặt.
Minh Đế không còn sức chống cự, chỉ có thể nhìn mũi thương của Lâm Thiếu Vũ dần dần mở rộng trong mắt.
Một nhát thương này chính là sức mạnh bạo phát của Lâm Thiếu Vũ, hắn nhíu chặt chân mày, biểu tình dữ tợn, lờ mờ giống Lâm Vấn Thiên đến mấy phần.
Nghĩ tới Lâm Vấn Thiên, rồi liền nhớ Lâm Vấn Thiên đã chết như thế nào, sau đó cảm thấy sợ hãi. Lâm Vấn Thiên ở trên đường dài, bị ngàn đao bầm thây, bách tính tức giận phân thây từng mảnh.
Minh Đế từng cảm thấy mình đã lựa chọn đúng, nhưng bây giờ bắt đầu hối hận. Hóa ra cái chết thực sự là một điều khủng khiếp.
Ngọn thương đâm thẳng vào tim, nỗi sợ hãi của ông ta cũng không kéo dài được bao lâu, đồng tử trở nên rỗng tuếch, đệ nhất Đế Vương chết trên kim điện, máu tươi tràn ra một chỗ.
Trong nháy mắt, Lâm Thiếu Vũ giống như bị rút hết sức lực, cảm giác kiệt quệ từ đáy lòng trào lên. Hắn đã chiến đấu quá lâu, sức người có hạn, hắn không phải là không mệt mỏi, hắn chỉ đang dựa vào ý chí trả thù để chống đỡ đến tận bây giờ.
Nhưng mà, hôm nay đại thù đã báo, suy nghĩ trong lòng cũng có thể buông lỏng.
Ngồi một hồi lâu, trên khóe miệng Lâm Thiếu Vũ hiện lên một nụ cười kỳ quái. Hắn còn nhớ rất nhiều chuyện, vụ ám sát năm đó, cáo trạng ở võ khoa cử... Cuối cùng, lại giống như một con chó.
Đại đương gia nói quả nhiên không sai: những ai tin vào chính nghĩa là những người may mắn, luôn cảm thấy trên đời có những mỹ từ như ánh sáng và lòng nhân ái.
Nhưng chính nghĩa không bao giờ được ban cho bởi người khác, miễn là chính nghĩa bạo lực hơn cái ác, chính nghĩa mới có ý nghĩa, chính nghĩa mới có thể diện.
Mỏi mệt từng chút từng chút vọt tới, hắn ngồi dưới đất, nhấm nuốt vui sướng sau khi báo thù.
Sau đó hắn ngẩng đầu, trông thấy long ỷ cao cao tại thượng.
Long ỷ bày ở trên các bậc thang bằng ngọc, mỗi một khối ngọc đá, tất cả đều được đào ra từ các ngọn núi ở phía nam. Sau đó, nó được chở ngược dòng bằng tàu lớn và vận chuyển đến Trường An.
Cần hàng vạn người để đào kênh sông, chi phí trung bình để vận chuyển một khối ngọc thạch đủ cho một thị trấn bình thường ăn uống trong ba năm. Về giá trị của bản thân khối ngọc thạch... thì cũng không hẳn là đáng giá, bởi vì không ai ngoài hoàng tộc có thể mua được.
Hoàng tộc là gì? Hoàng tộc không cần tốt nhất hay đắt tiền, Hoàng tộc chỉ cho phép mình có chứ không cho phép người khác có.
Hôm nay, long ỷ này được đặt ở trước mặt Lâm Thiếu Vũ, Đế Quốc chín vạn dặm và hắn là người gần nhất.
Hoa văn được trang trí bằng một con rồng dũng mãnh và sơn son thếp vàng.
Lâm Thiếu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành hoàng đế, hắn vẫn biết mình có bao nhiêu bản lĩnh. Ngay từ đầu, mục đích của hắn khi đánh Trường An là để phụng Trình Đại Lôi trở thành hoàng đế. Hắn đã nói như vậy, nghĩ vậy và dự định sẽ làm như vậy trong tương lai.
Nhưng chiếc ghế bây giờ cách hắn quá gần, gằn đến mức có thể chạm vào. Nhưng chiếc ghế này tượng trưng cho quyền lực tối cao của Đế Quốc, đối với hàng trăm triệu người trong Đế Quốc, chưa nói đến việc ngồi trên đó, nhìn qua cũng không có phúc phận.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy, cả Lâm Thiếu Vũ cũng không thể.
Vào một khoảnh khắc nào đó, máu trong người hắn nóng lên, tim đập mạnh.
Từ núi Thanh Ngưu đến Dương Châu, từ Dương Châu đến Lương Châu, từ Lương Châu lại đến núi Thanh Ngưu, sau cùng trở lại Trường An.
Hắn tay không tấc sắt, kéo một chi đội ngũ, mười vạn người phụng hắn làm chủ. Trên đường đi, hắn đánh bại vô số Danh Tướng của Đế Quốc, công phá thành Trường An, thành trì vốn cho rằng không có khả năng phá được.
Bây giờ, bất cứ ai nhắc đến tên Lâm Thiếu Vũ đều phải nghiêm túc đối phó. Hắn không còn là chàng thanh niên sừng sỏ đến từ núi Thanh Ngưu, hắn giờ đã là Lâm Thiếu Vũ khiến người trong thiên hạ phải khiếp sợ.
Hắn có đủ tư cách để ngồi trên chiếc ghế này, dù chỉ một lúc.
Lâm Thiếu Vũ leo lên bậc thang, từng bước trên bậc thang bằng đá ngọc, càng đến gần long ỷ, hô hấp càng thêm ngưng trọng.
À, thật đúng là chuyện không dễ dàng. Cũng không biết Minh Đế mỗi ngày đi một bước này thì sẽ có tâm tình như thế nào.
Một Đế Quốc, bao gồm hàng nghìn người, nhưng chỉ một người có thể ngồi trên chiếc ghế này. Nói một cách đơn giản, nếu ai có cơ hội bước vào tòa kim điện này và dập đầu với Minh Đế, người đó sẽ được coi là tổ tiên hiển hách trong Đế Quốc, huống chi là ngồi trên long ỷ.
Hôm nay, Lâm Thiếu Vũ ngồi xuống cái ghế này.
Thật sự là cứng đến khó chịu, Lâm Thiếu Vũ vô thức dựng thẳng vai, đại điện trống rỗng, cũng không có cái gì.
Trước mặt, có chín vạn lý giang sơn.
Từ từ nâng tầm mắt lên, hắn nhìn qua mái của chính điện và đến bầu trời phía trên cung điện. Khởi Nghĩa Quân phá cổng cung điện và đuổi giết Ngư Long vệ bại trận. Những cung nữ, thái giám, công chúa, thê thiếp,… trong cung lần lượt phải đối mặt với những kẻ sát nhân. Căn căn phòng tinh xảo bị mở tung, các nàng công chúa được cưng chiều bị lột trần và đè xuống đất ...
Lại nhìn lên, toàn bộ thành Trường An đều có chiến đấu, có chạy trốn, có phóng hỏa, có kẻ lợi dụng hỗn loạn. Đầu của đứa trẻ được nâng lên trong không trung, phóng ngựa rêu rao. Cửa hầm của người giàu bị đập ra, có vô số vàng, bạc và đá ngọc bích. Những tiểu thư áo gấm, ngọc bích, quý phái như vàng ngọc sống trên mây, nay lại bị đè xuống đất tàn nhẫn, chẳng kém gì lợn, chó.
Trên ngọn núi bên ngoài thành, có hai bóng người, một già một trẻ, một nhà sư và một tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ Hồng Trần nhìn lấy một màn này, tiếng khóc của những nữ nhân kia, tiếng gào khóc than khóc của cha mẹ họ dường như được truyền đến đây xuyên màn đêm.
“Làm sao vậy, bọn họ làm sao có thể làm như vậy!” Tiểu đạo sĩ nghiến răng nghiến lợi.
"Nhìn kỹ đi, đây chính là loạn thế, loạn thế thì mạng người không bằng chó, nó chính là như vậy." Thanh Diệp Phật chậm rãi nói.
"Hóa ra loạn thế" Tiểu đạo sĩ ngơ ngác nói "Đáng sợ như vậy."