Chương 176: Phú Quý Bị Đánh

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 753 lượt đọc

Chương 176: Phú Quý Bị Đánh

Bên hồ trong suốt như gương.

Lá liễu chập chờn theo gió nhẹ.

Lang Nữ đứng ở bên bờ, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi vào mặt.

Ở trước mặt nàng chính là một tấm bia đá mọc đầy rêu xanh, phía trên sách viết hai chữ lớn cứng cáp hữu lực.

- Kính Hồ.

Lang Nữ nhận ra hai chữ này, nhịn không được vươn tay, muốn chạm vào nó.

Bỗng nhiên, một cành cây thật dài từ trên trời giáng xuống, chậm rãi xẹt qua, đẩy ngón tay Lang Nữ ra.

- Không thể… Bia đá.

Không ngờ cây liễu bên cạnh lại mở miệng nói tiếng người.

Lang Nữ giật nảy mình, sau khi tra xét rõ ràng, nàng phát hiện cây liễu này lại sớm đã thành tinh.

Với lại thực lực của nó hình như đã đạt đến trình độ Thụ Yêu cấp 8!

- Đừng lộn xộn, phiến hoa viên này đã thành tinh.

Lúc này, Vũ Hồng từ phía sau nàng đi tới, trên mặt mang theo cảm xúc bất khả tư nghị.

- Ý của ngươi là gì?

Lang Nữ hỏi.

Vũ Hồng chỉ chỉ cảnh sắc xung quanh:

- Tất cả hoa cỏ cây cối nơi này, toàn bộ đều đã có linh trí, đồng thời tu vi cũng rất bất phàm.

- Có mấy tên, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy tim đập nhanh.

Lang Nữ nhẹ gật đầu, thật ra nàng cũng có loại cảm giác tương tự.

Từ khi bước chân vào phạm vi thế lực của Thánh địa thành Vân Tiêu, nhìn thấy mọi thứ đều đang không ngừng đổi mới nhận biết của bọn hắn.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua thịnh cảnh như thế!

Tùy tiện một trái cây trên một thân cây đều là Linh Quả.

Tùy tiện một đóa hoa ben đường cũng ẩn chứa linh lực không tầm thường.

Thậm chí nắm lên một nắm đất trên mặt đất, đặt ở bên ngoài cũng là chí bảo hiếm có.

Khó trách, nhiều tu sĩ lại vượt vạn dặm xa xôi, đi đến Thánh địa thành Vân Tiêu.

Nếu như có thể đi vào, nơi này khắp nơi đều có cơ duyên!

Mà càng đến gần thành Vân Tiêu, loại cảnh tượng này lại càng dễ gặp.

- Căn cứ theo quan sát của ta, đầu nguồn của tất cả biến hóa đến từ Kính Hồ trước mặt này.

Vũ Hồng chắp hai tay sau lưng, đứng song song với Lang Nữ.

Hắn hít một hơi thật sâu.

Ở chỗ này, hắn cảm nhận được khí tức nguyên dịch đến từ tháp Khởi Nguyên, với lại số lượng này lại kinh khủng đến muốn hù chết người ta.

Chuyện này khiến hắn không khỏi nghĩ tới mấy năm trước, vị tiền bối kia đã từng nhắc qua một câu:

- Trong nhà của ta còn có hơn mười ngàn tháp Khởi Nguyên.

Lúc đầu, hắn thật sự không quá tin tưởng, nhưng bây giờ, hắn thật tin, còn rất hưng phấn.

Nếu trồng Đại Thụ Khải Mông ở nơi này, như vậy nhất định chu kỳ sinh trưởng của nó sẽ co giảm lại còn ngắn nhất.

- Khó trách Tiên chủ, còn có vị tiền bối kia lại mạnh mẽ như vậy.

Lang Nữ cảm thán nói.

- Không.

Vũ Hồng lại lắc đầu.

- Diệp tiền bối cường đại, không quan hệ đến nơi này vì nơi này chính là một tay hắn sáng lập mà thành.

- Mà Tiên Chủ cường đại thì lại có quan hệ trực tiếp với Diệp tiền bối.

Lang Nữ quay đầu:

- Nói như vậy, toàn bộ Vân Tiêu thánh địa đều là do một mình hắn tạo dựng nên sao?

- Chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng được, sao một người có thể cường đại đến loại trình độ này chứ?

Vũ Hồng cười cười.

- Ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sự thật chính là như thế.

- Có lẽ… Hắn chính là thượng thiên phái tới để cứu vớt thế giới này của chúng ta.

Sau khi nhìn thấy sự cường đại của Vân Tiêu thánh địa, tâm thái của Vũ Hồng bây giờ đã triệt để bắt đầu tường hòa.

Chỉ cần Diệp Tùy Phong còn muốn cứu vớt thế giới, như vậy thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Nếu hắn không muốn…

Ha ha, vậy cũng không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn.

Lúc này, bỗng nhiên, một tiếng la truyền tới.

Ngay sau đó, một con gấu lông dài từ đằng xa băng băng chạy tới, vừa khóc vừa hô to.

- Vũ Hồng đại ca, nhanh cứu ta, cứu ta với!

Rất nhanh, Phú Quý đã chạy tới trước mặt hai người.

Chỉ thấy nửa bên mặt gấu của nó sưng vù, còn mang theo nước đọng, hiển nhiên là gặp trọng kích.

- Xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Vũ Hồng kinh ngạc, cho dù Phú Quý khờ thế nào thì cũng là cấp bậc Thánh Thú, tương đương với tu sĩ Độ Kiếp của nhân loại, sao lại bị đánh thành như vậy.

Chẳng lẽ, nó nổi lên xung đột với tộc nhân Diệp gia?

Phú Quý dùng tay lau nước mắt, mếu máo nói:

- Là như vậy…

Sau đó, nó kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Thì ra, sau khi vào Diệp gia, Diệp Hiểu Hiểu đã cho phép mấy người bọn hắn tự do hoạt động.

Phú Quý đang đi dạo, bỗng nhiên nhìn thấy một đám cá chép rất xinh đẹp đang bơi lội trong dòng suối nhỏ, từng con linh hoạt hiếu động, cực kỳ có linh trí.

Mấu chốt nhất là, cái đầu của bọn chúng đều rất lớn, vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon.

Lại nghĩ đến đám tộc nhân trong nhà nói nó phải mang một chút đồ ăn ngon về, nếu không mang sẽ đánh nó.

Thế là Phú Quý mới chuẩn bị bắt mấy con cá chép này đi.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được, cá chép vô cùng linh hoạt, vừa hay khắc chế nó, căn bản làm cho nó không thể bắt được, còn không nhảy múa tung tăng trêu đùa nó.

Phú Quý tức giận, lấy ra khí thế Thánh Thú, bắt đầu truy đuổi cá chép đám kia, đuổi theo một đường thì đuổi tới Kính Hồ này.

Nhưng khi nó chuẩn bị thi triển thần thông bắt lấy bọn chúng thì bỗng nhiên một con cá chép màu đỏ cực lớn từ trong hồ chui ra, sau đó cái đuôi cá không lồ đập mạnh vào người đó.

Thế là Phú Quý nổi giận, bắt đầu đánh nhau với nó.

Nhưng ai có thể ngờ được, con cá chép vốn nên bình thường này cũng tu luyện đến cấp 10, cũng chính là cấp bậc Thánh Thú.

Kết hớp với thân thể linh hoạt, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Thế là, Phú Quý bị hung hăng đánh một trận.

- Vũ Hồng đại ca, ngươi phải báo thù cho ta!

Phú Quý khóc hu hu nói.

Vũ Hồng nhìn đầu gấu biến thành đầu heo, thật không biết nói gì.

Lúc trước, hắn cũng cảm giác được mấy tồn tại không chọc được, không ngờ, Phú Quý lại đi đánh nhau với người ta.

Ngươi đánh không lại, ta cũng đánh không lại!

- Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi chút nữa ta đi tìm xem thử có đồ ăn ngon khác không.

Vũ Hồng bất đắc dĩ nói.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right