Chương 178: Trồng Xuống Gốc Mầm Non Đầu Tiê
Diệp Tùy Phong ừ một tiếng.
- Đi, chuyện trong nhà, các ngươi đều làm tốt lắm, ta cũng không có gì muốn nói.
- Tiếp đó, ta sẽ tiến hành một chút hành động trong phạm vi khắp thiên hạ, đến lúc đó tốc độ mở rộng sẽ rất nhanh, các ngươi phải kịp thời điều động người trong nhà đi bổ sung.
Cây con của Đại Thụ Khải Mông và một trăm ngàn tháp Khởi Nguyên đều đã chuẩn bị xong.
Diệp Tùy Phong quyết định mau chóng đem trồng toàn bộ bọn chúng, tịnh hóa mảnh thổ địa hỏng bét này, để thế giới một lần nữa toả ra sự sống.
Thuận tiện nhìn xem những người được gọi là “Trên trần nhà” đến cùng có năng lực gì, có người nào nhúng tay vào chuyện dòng sông thời gian kia hay không.
Lại trò chuyện những chuyện khác một chút, Diệp Tùy Phong đứng dậy giải tán.
Qua những năm này phát triển, nhóm nòng cốt này đều đã có năng lực một mình đảm đương một phía, chuyện trong nhà đã không cần hắn phải tự mình phí sức cực khổ nữa.
Rất nhanh, trong thư phòng lại chỉ còn lại một mình Diệp Tùy Phong.
Bỗng nhiên, hắn hướng về phía không có một ai, mở miệng nói:
- Ra đi, nhìn lén lâu như vậy, ta cũng cảm thấy mệt.
Vừa dứt lời, một bóng người nhỏ nhắn từ trong hư không rớt xuống, rơi lên trên mặt bàn.
- Hắc hắc, đại bá, ta tưởng ngươi sẽ chửi mắng bọn hắn một trận chứ.
Diệp Hiểu Hiểu cười đùa nói.
- Cũng không phải là trẻ con, mắng cái gì mà mắng.
Diệp Tùy Phong im lặng lắc đầu, hỏi:
- Đã đi gặp mẹ ngươi chưa?
- Gặp rồi.
Diệp Hiểu Hiểu nằm ngửa lên mặt bàn, nhìn bầu trời:
- Ta lén trở về, từ phía sau ôm lấy mẹ ta dọa bà ấy giật mình kêu lên.
- Chỉ có điều…
- Ta luôn cảm giác, cha và mẹ đã không còn yêu thương ta như trước nữa.
Giọng của nàng nghe có chút lo lắng.
- Đó là vì ngươi đã trưởng thành, bọn hắn không muốn dùng tình cảm để trói buộc đôi cánh của ngươi.
- Tóm lại, bất kể như thế nào, bọn hắn vẫn là người yêu thương ngươi nhất.
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Hiểu Hiểu thở nhẹ một hơi không nói gì.
Thật ra, cho dù nhìn từ bên ngoài thì nàng vẫn như cũ là một thiếu nữ chưa lớn lên.
Nhưng ở sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không trưởng thành là không thể nào, rất nhiều thứ, trong trong lòng nàng đều hiểu.
- Gọi mấy người Vũ Hồng tới đi, chúng ta chuẩn bị đi trồng cây.
Diệp Tùy Phong nói:
- Còn có Diệp Khiêm, cũng gọi hắn tới đây luôn đi.
- Tiếp đó, chúng ta cần không ít người.
Diệp Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu, cơ thể lộn một vòng, nhảy xuống khỏi cái bàn đồng thời biến mất ở trong hư không.
……….
Trên đảo nhỏ ở giữa Kính Hồ.
Phía trước đình viện ưu nhã có một đầm nước nho nhỏ.
Diện tích không lớn nhưng lại cực kỳ tĩnh mịch.
Ngẫu nhiên có mấy con cá chép nhìn như bình thường nổi lên mặt nước, nghịch ngợm phun bong bóng.
Diệp Tùy Phong đứng chắp tay ở bên cạnh đầm nước.
- Cứ chọn chỗ này trồng mầm non của Đại Thụ Khải Mông vậy!
Hắn vẫn tương đối chờ mong, loại cây cối này khi lớn đế bậc cao cấp sẽ mang đến biến hóa như thế nào cho thế giới đây.
- Đại bá, bọn hắn tới rồi.
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu từ trong hư không nhảy xuống, rơi vào bên cạnh Diệp Tùy Phong.
Nơi xa, một đoàn người từ trên bầu trời nhanh chóng bay xuống.
Vũ Hồng, Lang Nữ, Phú Quý và ba vị Hùng Chủ hội Thiên Tiên.
Ngoài ra, còn có một nam một nữ, chính là hai người Diệp Khiêm và Tiểu Y.
- Chất nhi bái kiến đại bá!
Vừa mới rơi xuống, Diệp Khiêm đã lập tức quỳ một chân trên đất, thi hành đại lễ.
Tiểu Y cũng như thế, cũng quỳ xuống theo Diệp Khiêm.
- Đứng lên đi.
Diệp Tùy Phong cười nhạt nói:
- Mấy năm không gặp, ngươi cũng lớn như vậy rồi.
- Ta đã tìm hiểu về Thư viện Thiên Hạ của ngươi, rất không tệ, có tiếng có miếng.
Nghe thấy câu nói này, cảm xúc của Diệp Khiêm cực kỳ kích động.
Nhiều năm cố gắng như vậy, hắn muốn nhất chính là đại bá khen ngợi.
Hiện tại, hắn đã được như ý nguyện!
Mà Tiểu Y ở bên cạnh thì sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, nàng chưa thấy Diệp Khiêm lộ ra bộ dáng này bao giờ.
- Đều đến đây đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, mấy người Diệp Khiêm và Vũ Hồng đều đi tới.
Tiếp đó, Diệp Tùy Phong mở ra bàn tay ra, một gốc mầm non nho nhỏ màu xanh biếc dần dần bắt đầu phóng đại, cuối cùng chiếm toàn bộ bàn tay.
Ánh mắt Vũ Hồng nóng rực, đó là mầm non của Khải Mông Thụ!
Hiện giờ, Diệp Tùy Phong lấy nó ra, nhất định là muốn bắt đầu trồng xuống, thời gian này so với lúc trước hắn dự liệu còn nhanh hơn mấy chục ngàn lần.
Mấy đời người thủ hộ Thiên Cơ cốc cũng sắp một lần nữa phát triển ở chủ thế giới!
Mà trên mặt Diệp Khiêm thì tràn đầy tò mò.
- Đại bá, cái này chính là mầm non Khải Mông Thụ có thể cứu vớt thế giới sao?
Hắn hỏi.
Diệp Tùy Phong khiêu mi, Diệp Hiểu Hiểu thì ở bên cạnh cười nói.
- Lúc đến, ta đã nói cho hắn biết về chuyện này.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Không sai, nó chính là cây giống của Đại Thụ Khải Mông.
- Hôm nay, ta gọi các ngươi tới chính là nhìn cho kỹ quá trình gieo trồng nó, còn có ảnh hưởng do nó sinh ra.
- Một đoạn thời gian rất dài, nhiệm vụ của các ngươi có lẽ sẽ là việc này.
Diệp Tùy Phong dùng một tay nâng mầm non kia lên.
- Cho nên, đều nhìn cho kỹ.
Nói xong, mầm non ấy chậm rãi bay về phía đầm nước.
Dưới ánh mắt của mọi người, mầm non đó bắt đầu run rẩy, hình như lần đầu tiên đến thế giới này.
Bộ rễ trắng nõn chậm rãi rung động, giống như đang chạm đến phiến thiên địa này.
Bỗng nhiên, một vòng điện quang từ trong hư không nhô ra, kết nối với bộ rễ của nó.
Trong nháy mắt, vô số sấm sét nhỏ xíu quán thông toàn bộ với chùm rễ của mầm non của Đại Thụ Khải Mông, giống như kéo dài rễ của nó.
Hư không bắt đầu rung động!
Tiếng sấm nặng nề, rung động ầm ầm.
Diệp Tùy Phong ở dưới tầm mắt Thiên Đạo Giới, có thể thấy rõ vô số pháp tắc, đầu tiên là thăm dò chỉ chốc lát.
Sau đó, bọn chúng nhảy cẫng hoan hô, chăm chú quấn quanh ở phía trên mầm non trước mặt kia.
Đợi đến khi tất cả thiên đạo pháp tắc đều ngưng thực, toàn bộ thế giới hình như đọng lại trong chớp mắt.