Chương 197: Vậy Tỷ Chơi Ở Trước, Ta Ở Sau Lưng Bảo Kê Tỷ

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,044 lượt đọc

Chương 197: Vậy Tỷ Chơi Ở Trước, Ta Ở Sau Lưng Bảo Kê Tỷ

Ngay vừa rồi, hắn ta còn cho rằng thiên kiêu của Lăng Vân tông có thể tuỳ tiện đánh bại được Diệp Cầm Dao.

Không ngờ nhanh như vậy đã bị bắt rồi!

- Dám ăn cá của ta, ngươi đi giữ chân nàng ta trước, ta lập tức tới ngay!

Đuổi Nguyên Hạo đi, Đồng Thượng Thanh một lần nữa trở về.

Đúng vào lúc này, Hồn Hư Tử cũng quay về.

Hai người liếc nhau.

Hai người vừa rồi còn trò chuyện với nhau thật vui bỗng nhiên đều cảm thấy đối phương càng nhìn càng không vừa mắt!

………….

Lăng Vân tông, Tẩy Nghiên Trì.

Một đám người trẻ tuổi, nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, không rõ sống chết.

Nếu có đệ tử Lăng Vân tông ở đây thì nhất định hai chân sẽ run rẩy.

Bởi vì, đám người ngã xuống này đều không ngoại lệ, tất cả đều là hạng người thiên kiêu vô cùng phong quang trong tông môn!

Thậm chí trong đó còn có mấy người là đệ tử thân truyền của tông chủ…

Ở bên cạnh Tẩy Nghiên Trì có hai bóng người đang ngồi ở bên cạnh một đống lửa.

Phía trên có một kệ đơn giản, một nữa con Long Ngư đang mở to con mắt tròn trịa, tản ra mùi thơm cực kỳ mê người.

- Ăn không ngon, thật ăn không ngon.

Diệp Hiểu Hiểu vừa nói vừa gặm một miệng lớn thịt Long Ngư.

- Vậy sao ngươi lại ăn nhanh thế?

Diệp Cầm Dao cũng cầm một miếng thịt cá, dưới cái nhìn của nàng, loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp này chỉ cần nấu nướng đơn giản cũng đã là mỹ vị thế gian rồi.

- Đó là do ta đói bụng.

Diệp Hiểu Hiểu ném xương cá đi, nói:

- Nếu để cho Cốc U Lan làm con cá này thì nhất định sẽ làm ngươi giật mình đến độ cằm rơi xuống đất đấy.

Diệp Cầm Dao không thể phủ nhận, nàng đã biết, nữ tử tên Cốc U Lan là đại bá chuyên mang theo để nấu cơm cho hắn, nghe bảo khả năng nấu nướng rất khá.

Sau một lát, Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, duỗi cái lưng thật mỏi.

Nàng nhìn xung quanh khắp nơi đều có người nằm trên đất, cười nói:

- Sao đến giờ còn chưa có ai tới nữa vậy, ta còn chưa đánh đã nghiền mà.

Vừa rồi, khi các nàng cá nướng, thỉnh thoảng vẫn có người tới đánh lén.

Đa số đều bị Diệp Hiểu Hiểu dùng gạch chọi xỉu.

- Chờ một lát nữa.

Diệp Cầm Dao thản nhiên nói:

- Nếu còn không có ai đến, ta sẽ đi tìm bọn họ.

- Thật sự cho rằng ta dễ chọc sao?

- Oa!

Nghe thấy câu nói này, Diệp Hiểu Hiểu kinh hô một tiếng.

Sau đó, nàng từ phía sau ôm cổ Diệp Cầm Dao.

- Tỷ, mấy năm không gặp, bây giờ tỷ chẳng những hung, còn rất ác nha!

Nói xong, nàng còn giơ một ngón tay cái lên.

Diệp Cầm Dao vuốt tay của nàng, sau khi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phương xa.

- Đã tới.

Một cỗ ba động cường đại đang nhanh chóng chạy về phía Tẩy Nghiên Trì.

- Vậy tỷ chơi ở trước, ta ở sau lưng bảo kê tỷ.

Diệp Hiểu Hiểu hì hì cười một tiếng, lui lại một bước, biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, một bóng người với khí tức cường đại từ trên trời giáng xuống.

Chính là Đồng Thượng Thanh.

Khi hắn ta nhìn thấy thiên kiêu Lăng Vân tông nằm đầy đất, còn có Long Ngư Vương bị nướng trên ngọn lửa, lúc này đã chỉ còn một nữa thì lập tức giận muốn rách cả mí mắt.

Đó là long ngư hắn ta tự mình nuôi lớn, tình như cốt nhục!

- Diệp Cầm Dao, ngươi…

- Đồng chưởng giáo, Lăng Vân tông các ngươi khinh người quá đáng!

- Tưởng rằng Diệp Cầm Dao ta dễ chọc sao?

Đồng Thượng Thanh còn chưa nói xong đã bị Diệp Cầm Dao đánh gãy, trực tiếp hưng sư vấn tội.

Trong lúc nhất thời, hắn ta có chút ngơ ngác, lời mình muốn nói sao bị nàng cướp nói trước rồi?

- Ngươi có ý gì!?

Đồng Thượng Thanh tức giận quát.

Diệp Cầm Dao nhìn người nằm xung quanh một chút, hừ lạnh nói:

- Ta chính là thần tuyển giả của thư viện, nhưng khi đến Lăng Vân tông các ngươi, chẳng những không nhận được đãi ngộ vốn có mà còn nhiều lần lọt vào ám sát!

- Ăn con cá cũng ăn không yên.

- Ngươi muốn liều mạng tranh đấu với ta sao!

Mấy nói lời này làm cho Đồng Thượng Thanh có chút phát điên.

Hắn ta mới là người hưng sư vấn tội đó, sao nhân vật chính lại bỗng nhiên đổi vị trí cho nhau rồi?

Chuyện này làm cho hắn ta trong lúc nhất thời cảm thấy rất không kịp thích ứng.

- Diệp Cầm Dao, ngươi không nên quá càn rỡ!

Đồng Thượng Thanh giận nói:

- Con Long Ngư kia là Linh Thú bản tọa tự mình nuôi lớn, Thần thú hộ tông tương lai của Lăng Vân tông, nhưng lại bị ngươi xem như đồ ăn bình thường!

- Ngươi nói xem ngươi nên bị tội gì?

Cuối cùng, Đồng Thượng Thanh vẫn tìm về tiết tấu của mình.

Nhưng Diệp Cầm Dao lại chỉ cười nhạt một tiếng:

- Nhưng chuyện này lại không có ai nói cho ta biết, ta có tội tình gì?

- Nếu ngươi không thể nào tiếp thu được, vậy thì đánh đi, để ta xem thử thực lực của chưởng giáo đại tông nhất phẩm đến cùng như thế nào.

Giọng của Diệp Cầm Dao tràn đầy khiêu khích.

Không sai, nàng chính là muốn cố ý chọc giận Đồng Thượng Thanh.

Nàng thật sự không muốn ngày nào cũng không hiểu thấu bị người ám sát, cho nên dứt khoát giải quyết từ căn nguyên.

Đồng Thượng Thanh đã thật sự nổi giận, lửa giận ngút trời!

Diệp Cầm Dao, quá phách lối!

m thanh của hắn ta lạnh lẽo, cố nén sát ý:

- Ta khuyên ngươi thu lại lời nói vừa rồi, Hồn Hư Tử đại nhân vừa rời khỏi, hiện tại không ai có thể che chở ngươi.

Diệp Cầm Dao nhếch miệng lên:

- Tông chủ một tông mà lại nhiều lời như thế, ngươi sợ chiến sao?

Đồng Thượng Thanh rốt cục nhịn không được.

- Ngươi muốn chết!

Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, nổ vang như tiếng sấm, toàn bộ người trong Lăng Vân tôn, đều cảm nhận được phẫn nộ ngập trời này.

Bọn hắn nhao nhao lộ ra kinh sợ, tông chủ bị sao vậy?

- Đến đây cho ta!

Đồng Thượng Thanh lần nữa rống to, bấm tay thành trảo, trống rỗng chụp về phía Diệp Cầm Dao.

Lực lượng Độ Kiếp kỳ khổng lồ ầm vang bộc phát.

Một lực hấp dẫn cực mạnh đánh lên trên người Diệp Cầm Dao.

Nhưng sắc mặt Diệp Cầm Dao lại không biến hóa chút nào.

Một khí tức màu đỏ sậm chậm rãi dâng lên, nhìn qua yếu đuối không chịu nổi, lại đỡ được lực lượng của Đồng Thượng Thanh, mà không lui nữa bước.

- Chỉ như vậy à?

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Diệp Cầm Dao, Đồng Thượng Thanh quả thực tức muốn nổ tung.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right