Chương 222: Thẩm Ngưng Nguyệt Chết
- Chết đi!
Thẩm Ngưng Nguyệt dùng hết lực lượng toàn thân, dung hợp toàn bộ tinh khí thần lại cùng nhau, chém ra một kích mạnh nhất của nàng, đồng thời phong tỏa tất cả đường lui của Diệp Cầm Dao.
Nàng ta muốn thông qua một kiếm này, phân ra thắng bại!
Diệp Cầm Dao cảm nhận được trong kiếm khí kia ẩn chứa lực lượng pháp tắc nồng đậm, thở dài một hơi.
Khúc Hồng Trần còn chưa triệt để hoàn thiện, nếu chỉ dựa vào lực lượng Hồng Trần, nàng không cách nào đón đỡ được một kiếm này.
Diệp Cầm Dao nhìn phương xa, ánh mắt hình như xuyên thấu bí cảnh, đến đến trên quảng trường bên ngoài.
- Hi vọng, không làm cho đại bá thất vọng.
Đàn cầm cổ trong tay nàng biến mất.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Cầm Dao, giang hai cánh tay ra.
Dùng thân thể của mình nghênh đón một kiếm mạnh nhất của Thẩm Ngưng Nguyệt.
- Phốc!
Trường kiếm trong nháy mắt xuyên qua cơ thể Diệp Cầm Dao.
Máu tươi tuôn rơi chảy xuống, nhuộm đỏ váy dài của nàng, nhìn qua càng thêm yêu diễm.
- Không!
Thác trưởng lão kêu to.
- Xinh đẹp!
Phương các chủ của Vạn Bảo Các cười ha ha, đại chấp sự ngồi bên cạnh cũng lộ ra nụ cười.
Nhưng Thẩm Thiên Minh lại vẫn không nói một lời.
- Đáng chết!
Viện trưởng Chấn Huyền, mặt mũi tràn đầy đáng tiếc, sắc mặt Hồn Hư Tử thì đầy ngưng trọng.
- Kết thúc rồi.
Khóe miệng Diệp Tùy Phong giương nhẹ, ánh mắt của hắn xuyên qua bí cảnh Ngũ Hành, đi vào trong một thế giới màu đỏ.
Thẩm Ngưng Nguyệt đứng ở trong một hoa viên ưu nhã.
Vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Bỗng nhiên, hai tiểu thái giám mặc quan phục bước nhanh về phía nàng ta, trên mặt mang nụ cười dữ tợn.
Thẩm Ngưng Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Các ngươi là ai?
Nhưng thái giám lại không trả lời, rất nhanh đa tới đến bên cạnh nàng ta, một người một bên, bắt lấy cánh tay của nàng ta.
- Muốn chết!
Thẩm Ngưng Nguyệt lập tức nổi giận, chưa từng có nam nhân nào dám làm như thế đối với nàng.
Nàng ta muốn muốn giết chết hai người kia nhưng lại chợt phát hiện lực lượng của mình lại cực kỳ suy yếu, không ngờ lại không bằng cả phàm nhân.
- Ngươi mới tìm chết!
Thái giám tát một bàn tay lên trên mặt của nàng, cười âm hiểm nói:
- Thái hậu nương nương đang chờ ngươi đấy, ngươi nhất định phải chết.
Nói xong, bọn hắn đè Thẩm Ngưng Nguyệt xuống, cưỡng ép kéo nàng ta đi.
Sau một lát, mấy người đi tới trong một cung điện âm trầm, Thẩm Ngưng Nguyệt bị đẩy ngã xuống đất.
Bên cạnh có một vị lão ma ma với nụ cười âm tàn.
- Ai bảo ngươi hầu hạ Vạn Tuế gia, có phải ngươi muốn làm ma ma hay không?
Chuyện không giải thích được này lại làm cho Thẩm Ngưng Nguyệt hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nàng ta đã bị vây ở trong huyễn cảnh!
Lão ma ma đè ép cuống họng, tiếp tục nói:
- Sao lại không nói? Ngươi cho rằng nếu ngươi không nói thì ta sẽ không thể làm gì ngươi sao?
Sau đó, nàng ta mở ra một túi vải nhỏ, trong túi vải chứa đầy cương châm dài nhỏ.
- Ngươi có nói hay không?
Nói xong, nàng ta cầm lấy một cây cương châm, túm ngón tay của Thẩm Ngưng Nguyệt qua, đâm vào trong móng tay của nàng ta!
Trong lòng Thẩm Ngưng Nguyệt cười lạnh, làm người tu luyện, nàng đã sớm tập mãi thành thói quen đối với loại đau nhức này.
Căn bản cũng không thể làm gì được nàng ta…
- A!
Toàn tâm đau đớn làm Thẩm Ngưng Nguyệt trong nháy mắt kêu thảm.
Nàng ta không để ý đến một việc, ở đây, nàng ta chỉ là một phàm nhân với thân thể yếu ớt mà thôi.
Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp cung điện.
Hoàng hậu nương nương cũng xuất hiện phía sau màn.
Dáng vẻ của nàng ấy chính là Diệp Cầm Dao.
Thẩm Ngưng Nguyệt bị cương châm đâm nhói, thống khổ không chịu nổi, nhưng nàng ta vẫn kiên trì chịu đựng.
Bỗng nhiên, âm thanh người xung quanh toàn bộ biến mất.
Thẩm Ngưng Nguyệt mở to mắt, phát phát hiện mình biến thành một nữ tử nông thông đang đi trong cánh rừng hoang.
Nàng ta vươn tay, ngón tay lại trở nên hoàn hảo không chút tổn hại.
- Đáng chết!
Nhìn trang phục của mình, nàng ta biết, huyễn cảnh vẫn chưa được giải trừ.
- Nữ thí chủ.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt nàng ta.
Thẩm Ngưng Nguyệt ngẩng đầu, chỉ thấy một hòa thượng mang theo hai người đồ đệ tướng mạo kỳ lạ, đang đứng trong một vòng tròn phát sáng.
Khuôn mặt của hòa thượng kia là Diệp Cầm Dao!
- Ngươi đi nhanh đi, con khỉ kia sắp tới!
Hòa thượng mở miệng lần nữa.
- Ngươi đi chết đi!
Thẩm Ngưng Nguyệt lập tức giận dữ, trực tiếp vọt tới, bởi vì nàng ta phát hiện, trong thế giới này, mình có được một chút năng lực pháp thuật.
Nhưng nàng ta mới vừa vọt tới gần đó thì một cây gậy sắt to lớn đã đánh tới.
- Này! Yêu tinh! Dám tổn thương sư phụ ta!
- Ầm!
Máu tươi vẩy ra.
…
Hình tượng tương tự không ngừng tái diễn trong Màn Trời Hồng Trần.
Trong chớp mắt đã lóe lên hàng ngàn hàng vạn đoạn ngắn.
Mà Thẩm Ngưng Nguyệt thì trong mỗi một đoạn ngắn đều gặp tàn phá vô tận.
Mọi người bên ngoài đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sau khi Thẩm Ngưng Nguyệt dùng một kiếm đâm xuyên Diệp Cầm Dao thì hai người quỷ dị ngừng lại, trôi nổi ở trong hư không, không nhúc nhích.
Tiếng cười của Phương các chủ ngừng lại.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vẻ mặt của Đại chấp sự cũng trở nên ngưng trọng.
Bởi vì, hắn có thể cảm nhận được, bản nguyên sinh mệnh của Thẩm Ngưng Nguyệt đang không ngừng giảm xuống!
Bỗng nhiên, Thẩm Ngưng Nguyệt động.
Nàng ta nhìn Diệp Cầm Dao trước mặt với ánh mắt tràn đầy sợ hãi vô tận.
Sau đó, trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nàng buông chuôi kiếm ra, thân thể giống như diều đứt dây, nhẹ nhàng rớt xuống.
Trong lúc rơi xuống, trên cơ thể nàng dần dần xuất hiện vô số vết thương.
Máu tươi bay lả tả.
Sinh mệnh nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng, hoàn toàn biến mất!
- Không!
Thẩm Thiên Minh rú lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Nước mắt, từ trong mắt của hắn chảy xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn hắn không hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là Thẩm Ngưng Nguyệt đâm xuyên qua Diệp Cầm Dao, nhưng vì sao người ngã xuống cuối cùng lại là Thẩm Ngưng Nguyệt.
- Chuyện này… Là thế nào?
Vẻ mặt Chấn Huyền cũng kinh ngạc.
Hồn Hư Tử thở nhẹ một hơi thật dài.
- Chúng ta thắng.
…
Trận chiến Thiên Mệnh, sau khi Thẩm Ngưng Nguyệt ngã xuống đã tuyên bố kết thúc.
Bí cảnh Ngũ Hành dùng để chiến đấu cũng bị phá hủy hoàn toàn, không lâu sau sẽ hoàn toàn biến mất.