Chương 283: Lão Gia, Ngài Đang Chuẩn Bị Cho Tộc Nhân Phi Thăng Sau Này Sao?
Ngay cả Giang Niệm ở bên cạnh cũng sững sờ.
- Đạo huynh, ngài không nói đùa chớ, khu vực đó chí ít có hơn bốn trăm gian phòng, tuy nói là một nơi vắng vẻ, giá cả không cao, nhưng cũng tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ!
Hắn tới gần Diệp Tùy Phong, thấp giọng nói.
- Huống hồ, ngài chỉ có hai người, muốn nhiều phòng như vậy làm gì?
Diệp Tùy Phong nhìn hắn.
- Ai nói ta muốn ở nơi này?
Giang Niệm mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi không muốn ở đây thì mua một đống phòng như vật để tế à?
Diệp Tùy Phong cười cười, sau đó vỗ vai của hắn, nói:
- Nguyên nhân cụ thể, ngươi không cần phải để ý đến.
- Nếu ngươi đã quen biết chưởng quỹ thì chuyện này sẽ giao cho ngươi.
- Tốt nhất có thể tìm thêm một số người giúp đỡ quản lý.
- Không cần lo lắng vấn đề tiên thạch.
Nói xong, hắn dẫn Cốc U Lan đi tới khu bên cạnh nghỉ ngơi, rót chén trà, nhìn những người đi đường muôn hình muôn vẻ bên ngoài.
Loại chuyện đơn giản như mua nhà này cứ ném cho Giang Niệm là được rồi.
Dù sao cũng là dùng tiền mướn hắn.
- Lão gia, ngài đang chuẩn bị cho tộc nhân phi thăng sau này sao?
Cốc U Lan vừa nhìn đã xem thấu tâm tư Diệp Tùy Phong.
Hắn gật đầu:
- Cũng không riêng gì người Diệp gia, hiện tại Hạ giới cộng tôn Vân Tiêu, cũng có thể coi là người một nhà.
- Để sau khi bọn hắn phi thăng ít nhất có một chỗ an thân, thật ra đối với Tiểu Hắc cũng là một chuyện tốt.
Tu sĩ bản giới phát sáng ở Tiên giới, cũng có thể trả lại cho thế giới lúc đầu của mình.
- Ý nghĩ của ngài đúng là không ai bằng.
Cốc U Lan mỉm cười nói.
Diệp Tùy Phong bĩu môi:
- Chủ yếu là tiền quá nhiều, chồng chất ở trong kia, nhìn rất khó chịu.
- Cái thứ đồ này, nếu không tiêu xài thì không khác gì đống đá, không có bất kỳ giá trị gì.
Cốc U Lan nhịn không được bật cười.
Loại lời này, chỉ có thể nghe được từ trong miệng lão gia mà thôi.
Nàng sớm đã quen rồi.
Sau một lát, bỗng nhiên có mấy nữ tử tư thái thướt tha từ trong cửa hàng đi tới.
Dáng người các nàng xinh đẹp, bưng một chút linh quả tỏa hương khí ra bốn phía, còn có vài hũ rượu ngon, đi lên phía trước, đặt linh quả linh bàn, đồng thời rót rượu ngon cho hai người Diệp Tùy Phong.
Trên mặt từng người đều mang theo nụ cười quyến rũ.
Mà hình như Giang Niệm cũng đã bàn bạc với chưởng quỹ xong, đi tới.
- Đạo huynh, đây là danh sách chi tiết về các căn nhà, giá cả tuyệt đối không có vấn đề, ngài có thể xem.
Hắn đưa tới một ngọc phù, giọng đã biến thành cung kính.
Diệp Tùy Phong không để ý những nữ tử đang nhìn trộm mình kia, nhận lấy ngọc phù.
Tổng cộng có hơn bốn trăm phòng, lại thêm một chút đất trống hoang vu, tổng cộng là hơn ba ngàn tiên thạch một chút.
Đoạn thời gian trước, tổng tiên thạch đầu tư trên mấy chục ngàn tháp Khởi Nguyên trên là hơn một ngàn tỷ viên.
Hiện tại, trên người hắn chỉ còn lại hơn hai ngàn năm trăm tỷ viên.
Ừm, không phải rất nhiều nhưng mua nhà thì vẫn đủ…
Nghĩ nghĩ, Diệp Tùy Phong lắp bốn ngàn viên tiên thạch, đưa cho Giang Niệm.
- Tiền còn dư thì dùng để thuê một số người đến đó quản lý, lại trông thêm một chút hoa cỏ cây cối, nói chung tự ngươi xem mà làm đi.
Hắn không lựa chọn dùng linh tinh để thanh toán, vì tỉ lệ trao đổi giữa chúng quá khoa trương.
Mà nói không chừng, sau này linh tinh còn có tác dụng khác.
Giang Niệm nhìn thấy nhiều tiên thạch như vậy làm cho hắn trợn cả mắt lên.
Người này, thậm chí ngay cả tiên thạch cũng có, ở hạ giới, sao hắn có thể thu hoạch được nhiều tiên thạch như vậy?
Nhưng Giang Niệm cũng không hỏi vẫn đề ngu xuẩn này với ông chủ của mình.
- Ngài yên tâm, ta nhất định an bài thỏa đáng!
Hắn vỗ ngực nói.
Chỉ một lúc, Giang Niệm đã làm xong xuôi tất cả khế đất.
Sau khi giao dịch hoàn thành, chưởng quỹ cũng muốn tìm cách kết thân với Diệp Tùy Phong, điên cuồng nháy mắt cho các thiếu nữ kia.
Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không có loại hứng thú này, sau khi lấy được khế đất thì lập tức mang theo Cốc U Lan và Giang Niệm rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới một mảnh kiến trúc.
Nơi này ở khu vực biên giới của tiểu trấn, cũng không có nhiều người ở, trên cơ bản đều là một chút người không có thân gia mới đến đây thuê phòng.
Chỉ là bọn hắn không biết, phòng của mình đã thay chủ.
- Sau này phải sửa sang nơi đây cho đẹp mắt một chút, phải có chút dáng vẻ của Tiên gia mới được.
Diệp Tùy Phong nói với Giang Niệm.
Giang Niệm liên tục gật đầu, nhớ kỹ tất cả yêu cầu.
- Giang đạo hữu!
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua truyền đến.
Bên cạnh là một lão giả mặc trường sam màu đen, đi tới.
- Sao ngài lại tới nơi này?
Hắn quay đầu, nhìn hai người Diệp Tùy Phong một chút, lập tức bừng tỉnh.
- Thì ra là Quy Linh giới chúng ta lại có đạo hữu phi thăng.
Nói xong, hắn chắp tay với Diệp Tùy Phong.
Giang Niệm cười nói:
- Diệp đạo huynh, đây chính là một vị đạo hữu ta đã nhắc với ngươi, phi thăng vào năm năm trước, một vị lão tổ của đại tông nhất phẩm.
Lão giả nghe vậy, lập tức cười khổ.
- Cái gì đại tông nhất phẩm, cái gì lão tổ.
- Sau khi đến Tiên giới, ta mới biết được thứ này không phải là gì cả!
- Sớm biết như vậy, ta đã không phi thăng, an hưởng tuổi già ở hạ giới cũng là một chuyện tốt.
Lão lắc đầu thở dài.
Diệp Tùy Phong im lặng.
Loại tâm tính này chắc là rất phổ biến ở Tiên giới.
Lúc người phi thăng ở hạ giới, thường thường đều là đứng trên đỉnh cao nhất, chấp chưởng phong vân, phong quang vô hạn.
Nhưng sau khi tới Tiên giới lại bị đánh về nguyên hình.
Loại cảm giác chênh lệch đó không phải hai câu ba là có thể nói rõ.
Người trẻ tuổi còn tốt, trong lòng bọn hắn có khát vọng, vì trở nên mạnh hơn, có được thiên địa càng rộng lớn hơn nên mới phi thăng Tiên giới.
Nhưng cùng loại với lão tổ trước mắt này, trên cơ bản đã đến cuối cùng trên con đường tu luyện.
Nếu không có lòng thì đúng là không bằng tiêu diêu tự tại ở hạ giới.