Chương 463: Biển Tội Ác! Mộng Hư Giới Của Hiện Tại.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,346 lượt đọc

Chương 463: Biển Tội Ác! Mộng Hư Giới Của Hiện Tại.

Diệp Tùy Phong nhìn Hiểu Hiểu nói:

- Ngay lúc đó, khôi thủ của Tiên phủ Thần Võ đã đột phá đến cảnh giới Tiên Vương trong lúc quyết chiến.

- Nhưng khôi thủ của Huyền Đô lại chính là một thanh niên Tiên Đế!

- Chỉ có điều như vậy mà Huyền Chủ vẫn còn rất không hài lòng đối với hắn, chuẩn bị lần nữa bồi dưỡng thêm vài người khác.

- Chớ nói chi là thế gia Hiên Viên, Cực Âm thế gia đều là những thế lực cường đại hơn Huyền Đô rất nhiều lần.

- Thiên tài nhà bọn hắn sẽ chỉ càng thêm đáng sợ.

- Cho nên, tuyệt đối không có thể quá tự phụ, rõ chưa?

Giọng của Diệp Tùy Phong hơi có chút nghiêm khắc.

Hắn nói những câu này cũng không phải là muốn đả kích bọn nhỏ.

Chỉ là hắn không muốn bởi vì lòng khinh địch mà dẫn đến xảy ra tổn thất không thể vãn hồi.

Sau khi nói xong, mấy người khác đều thu liễm lại.

Những năm này chinh chiến bên ngoài, bọn hắn gần như vùng đất bằng phẳng, đúng là chưa gặp được mấy đối thủ xứng tầm.

Nhưng sau khi nghe thấy Diệp Tùy Phong nói thì bọn hắn mới biết được, thì ra trên đỉnh đầu của mình còn có hơn tầng cao cấp chưa tiếp xúc đến.

Bọn hắn nghĩ lại cũng đúng, Tiên giới rộng lớn vô ngần, sao có thể có thể đều là hạng người hời hợt được.

Đối mặt với Diệp Tùy Phong răn dạy, Diệp Hiểu Hiểu càng cúi đầu, nắm tay cầm chặt váy của mình, không biết suy nghĩ gì.

- Được rồi, đều về nhà trước đi.

- Những ngày gần đây, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một ít thứ tốt gì đó, nhưng sau này lại nói.

Diệp Tùy Phong nói.

Mấy người đồng ý, đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.

- Hiểu Hiểu, ngươi ở lại.

Bỗng nhiên, Diệp Tùy Phong đem Hiểu Hiểu gọi lại.

Nàng sửng sốt một chút, lại quay người đi trở về.

Trước lúc Diệp Cầm Dao rời khỏi còn để lại cho nàng một ánh mắt khích lệ.

Sau một lát, dưới gốc Đại Thụ Khải Mông cũng chỉ còn lại hai người Diệp Tùy Phong và Hiểu Hiểu.

- Ngồi xuống đi.

Diệp Tùy Phong nói.

Hiểu Hiểu vâng một tiếng, sau đó chuyển động bước chân, ngồi xuống đối diện hắn nhưng vẫn như cũ không ngẩng đầu lên.

- Gần đây ngươi làm sao vậy?

Diệp Tùy Phong chậm rãi hỏi.

Hiểu Hiểu nhìn Diệp Tùy Phong một chút.

- Ai nha, không có gì mà!

- Ngươi nói đúng, ta không nên quá tự phụ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

- Ta hiểu rõ.

- Ta chỉ là…

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.

- Ta có thể làm được.

- Nhất định có thể làm được…

Hiểu Hiểu nhìn như không quan trọng nói.

Nhưng âm thanh của nàng lại càng ngày càng thấp.

Diệp Tùy Phong khẽ thở dài.

Mộng Hư Giới không phải dễ khống chế như vậy.

Nếu là Diệp Cầm Dao thì còn tốt, nàng đã trải qua vạn thế luân hồi, tâm cảnh sớm đã đạt đến một mức độ kinh người.

Nhưng Hiểu Hiểu vẫn còn quá trẻ.

Tâm trạng tiêu cực của tỉ tỉ sinh linh là một gánh nặng cực lớn.

- Tới đây.

Diệp Tùy Phong nói.

- A.

Hiểu Hiểu không rõ ràng cho lắm, đứng dậy đi tới.

Diệp Tùy Phong nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi một ngón tay ra điểm ở mi tâm của nàng.

Một luồng sương mù màu đen đậm đặc phun ra ngoài.

Ánh mắt của Hiểu Hiểu lập tức tối sầm lại, mất đi ý thức.

Sau khi lần nữa nhìn thấy ánh sáng thì nàng đã đi tới một nơi hết sức quen thuộc.

- Đây chính là Biển Tội Ác.

Âm thanh của Diệp Tùy Phong bỗng nhiên vang lên bên cạnh nàng.

Lúc này, hai người đang đứng ở bên cạnh một cái hồ lớn một màu đen kịt như mực.

- Nơi bị ngươi xem như nhà vệ sinh.

……….

Nơi này ở trong một thế giới kỳ huyễn mỹ lệ.

Bên trên bầu trời lơ lửng bảy mặt trời với màu sắc hoàn toàn khác nhau.

Bảy loại quang mang đan vào một chỗ tạo thành một mảnh thịnh cảnh như cầu vồng.

Toàn bộ thế giới đều biến thành bảy màu.

Mà ở dưới bầu trời, đủ loại cảnh tượng càng làm cho người tấm tắc kỳ lạ.

Một khối lại một cục đá lớn bị từng sợi dây leo thật to nối liền lại với nhau, phía trên xanh um tươi tốt, trôi nổi trên đường chân trời.

Thác nước treo ngược, trường hà chậm rãi chảy xuống.

Trên mặt đất, nhiều loại thực vật và động vật càng thêm kỳ huyễn.

Có tiên đằng mọc đầy bồ đào, có cự mộc tràn đầy phiến lá màu hồng rơi ngập trời, còn có hoa hướng dương màu vàng kim còn khổng lồ hơn cự mộc.

Ánh mắt nhìn về phía xa là một mảnh xanh um tươi tốt, mênh mông.

Trong rừng cây, một đám hầu tử tướng mạo cực kỳ buồn cười thò đầu ra nhìn, còn có một đầu xương sọ khổng lồ còn lớn hơn người thường đang nhe răng trợn mắt về phía bầy khỉ.

Bỗng nhiên một vòng màu sắc rực rỡ từ rừng trong bay ra, đó lại là một con Thất Thải Phượng hoàng mọc ra năm đôi cánh.

- Nơi này chính là thế giới ngươi tạo dựng nên sao?

Diệp Tùy Phong ngắm nhìn bốn phía, khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười.

- Không tệ, thật thú vị!

Mấy chục năm trước, Diệp Tùy Phong đã mang Diệp Hiểu Hiểu vào mộng Hư Giới để nàng “Chơi”.

“Chơi” này thật ra chính là căn cứ theo ý nghĩ trong đầu của mình tạo thế giới trong mộng.

Lúc trước, nàng chỉ sáng tạo ra một nơi lớn cỡ đình viện.

Mà bây giờ, nơi này đã biến thành một tiểu thế giới với diện tích khổng lồ, lại rực rỡ muôn màu.

- Cũng không hoàn toàn là vậy.

Sau khi đi vào Mộng Hư Giới thì hình như cảm xúc của Hiểu Hiểu đã dịu đi một chút.

- Thật ra phần lớn nơi này đều tạo thành từ mộng cảnh của vạn linh.

- Ta chỉ là hơi đổi một chút trong giấc mơ của bọn hắn mà thôi.

Diệp Tùy Phong quay đầu cười nói:

- Trước kia, ngươi cũng sẽ không khiêm tốn như vậy.

Hiểu Hiểu không trả lời, chỉ là dùng chân chọc chọc bùn đất màu sắc rực rỡ phía dưới, nhưng không ngờ lại chọc ra một tiểu tinh quái nghịch ngợm, lập tức cười đùa không thấy bóng dáng.

- Tiếp theo ngươi định làm gì?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Hiểu Hiểu nhìn về phía phương xa, vẻ phức tạp chợt lóe lên trong mắt nàng.

- Ta muốn…

- Để Mộng Hư Giới hóa thành chân thực, thành Mộng Giới chân chính.

- Nếu như vậy thì cho dù mọi người có gặp khó khăn và cực khổ ngoài đời thực thì ít nhất ở trong mơ, trong lòng bọn hắn sẽ có quang mang vĩnh cửu, không bao giờ tiêu tán.

Mộng Hư Giới là một thế giới xen lẫn hư ảo và hỗn độn.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right