Chương 603: Độ Kiếp Ở Hoang Mạc.
Trong sa mạc mênh mông bát ngát.
Nơi này thời tiết khô ráo nóng bức, người ở ít ỏi, cũng không có tài nguyên gì tồn tại, cho dù là người tu luyện thì cũng hiếm thấy.
Nhưng vào lúc này lại có hai bóng người phân biệt ngồi trên hai đồi cát cao ngất.
Chính là Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân.
Hoang mạc này cách Thanh Lan Tông khoảng mấy trăm ngàn dặm, bọn hắn đuổi tới nơi đây chính là vì độ kiếp.
- Diệp công tử, không biết ngài có hài lòng đối với nơi Độ Kiếp này hay không?
Vẻ mặt Nhiếp Chấn có chút lúng túng hỏi.
Độ thiên kiếp chính là đại sự trọng yếu nhất trong đời của người tu luyện, bình thường sẽ tỉ mỉ chọn chọn một phong thuỷ bảo địa, hoặc một nơi có hoàn cảnh u tĩnh thích hợp.
Độ kiếp ở trong một nơi linh khí tương đối thiếu thốn như hoang mạc là chuyện cực hiếm xảy ra.
Nhưng đây lại là Thánh Chủ cố ý dặn dò, nói là lo lắng uy lực của thiên kiếp quá lớn làm cho những sinh linh khác gặp tai bay vạ gió.
Nhiếp Chấn có chút không quá hiểu, hắn cũng không phải chưa độ thiên kiếp bao giờ, uy lực có thể lớn bao nhiêu chứ?
- Vẫn được, ở đâu cũng như thế cả thôi.
Diệp Tùy Phong ngắm nhìn bốn phía, lộ ra vẻ mặt có chút hăng hái.
Hắn cũng không ngờ Thanh Lan Tông lại tìm một chỗ như vậy.
Chẳng những ít ai lui tới, ngay cả yêu thú dã thú cũng gần như không nhìn thấy.
Chỉ có thể nói, đối phương chọn nơi này có chút thú vị.
Thấy Diệp Tùy Phong không lộ ra vẻ mặt không thích, Nhiếp Chấn vội vàng thở nhẹ một hơi, phía trên đã dặn dò hắn, tuyệt đối không được trêu chọc vị trước mắt này không cao hứng.
- Vậy là tốt rồi.
Nhiếp Chấn cười cười.
- Đúng rồi, ngươi thật sự muốn độ kiếp cùng với Tiểu Nhân cô nương à, nếu như không nguyện ý thì ta có thể mang nàng ấy cách xa một chút.
Mặc dù Phương Tiểu Nhân đánh không lại Diệp Tùy Phong, nhưng nàng lại cực kỳ tự tin đối với thiên phú của mình.
Mà dưới tình huống bình thường, tiềm lực của một người càng mạnh thì thiên kiếp kiếp vân sẽ càng mãnh liệt hơn.
Cho nên nàng muốn độ kiếp cùng với Diệp Tùy Phong rất nguy hiểm.
- Không sao đâu, cứ để nàng ở đó đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Nhưng lúc này, nhưng trong lòng của hắn đang tự hỏi, có thể mình đã bị một ít người phát hiện.
Nếu như vì tra được Thần Võ thì thái độ của Nhiếp Chấn đối với hắn và Phương Tiểu Nhân không thể chênh lệch to lớn như thế, dù sao thì với thân phân hiện tại của hai người, Phương Tiểu Nhân mới chính là đệ tử của Thần Võ.
Mà bây giờ, Nhiếp Chấn gần như không nhìn Phương Tiểu Nhân, đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người mình.
Loại tình huống này chỉ có một khả năng.
Sẽ là ai chứ?
Tại sao phải trốn tránh mình, không ra gặp một lần?
Diệp Tùy Phong lắc đầu, vẫn là độ kiếp trước đi, nên tới thì cũng sẽ tới.
- Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta ở phía dưới hộ pháp cho ngươi.
Nhiếp Chấn nói xong, lập tức quay người bay xuống.
Ở một chỗ cách cồn cát đó không xa, Tông Nguyên, Diêm Chân, Huyền Thanh Nguyệt đều ở nơi đó.
Bọn hắn muốn bảo đảm Diệp Tùy Phong không bị quấy rầy trong quá trình độ kiếp, cho dù khả năng xảy ra chuyện như vậy không đến một phần mười ngàn.
Tiếng gió rít gào.
Hai người Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân thì đứng ở trên đỉnh của hai cồn cát, hai người đứng đối mặt nhau, cát vàng nhanh chóng thôi qua dưới chân.
Tình cảnh này cực kỳ giống hai cao thủ võ lâm chuẩn bị quyết đấu.
Phương Tiểu Nhân từ xa vươn tay ra, cực kỳ rắm thúi làm ra một động tác khiêu khích, hình như muốn nói:
- Mở to hai mắt nhìn cho kỹ, nhìn xem thiên kiếp của tuyệt thế thiên tài là như thế nào?!
Sau đó, nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, trống rỗng lơ lửng ở trên đỉnh cồn cát.
Một đạo vận chậm rãi từ trên người nàng dập dờn mà ra, đây là nàng đang ấp ủ khí thế của mình, thẳng đến đạt tới trình độ dẫn động lôi kiếp.
Diệp Tùy Phong cười cười, ngửa đầu nhìn lên trời.
Rốt cục phải độ kiếp rồi, hắn còn nhớ kỹ vào lần độ kiếp trước, đầu tiên là hắn trêu đùa kiếp vân, lại lấy ra chú lôi kiếp dịch từ trên đó, cuối cùng, dứt khoát chém nát tiên môn.
Tố chất cực thấp.
Nhưng lần này, hắn muốn đường đường chính chính độ kiếp một lần.
Bên trong hư không, ba bóng người yên lặng nhìn chăm chú về phía Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân.
- Đây là lần đầu ta khẩn trương đối với độ Tiên Kiếp như vậy, trước đó lúc độ Đế Kiếp ta cũng không khẩn trương giống như bây giờ!
Giọng của Nhạc Tiểu Chiêu có chút hưng phấn.
- Rất bình thường, ta cũng giống vậy.
Hồ Sang nói:
- Thiên kiếp của gia chủ tuyệt đối không thể tính toán theo lẽ thường, lại cẩn thận thế nào đều không có chút quá đáng.
- Nói không chừng còn có thể dẫn nhóm Chưởng Khống Giả chí cao của thiên giới tới.
Bạch Lan Chi nhẹ gật đầu:
- Đây cũng là mục đích thứ nhất của chúng ta mà.
- Nếu như thật sự có thể hấp dẫn ánh mắt của chúa tể đại nhân, vậy chúng ta cũng không cần lại xoắn xuýt về chuyện Diệp Hoàng nữa.
Chuyện của Diệp Hoàng là gánh nặng trong lòng lớn nhất trở ngại bọn hắn đối mặt Diệp Tùy Phong, nếu như có thể được những người khác giải quyết thì không thể tốt hơn.
- A, bắt đầu rồi.
Nhạc Tiểu Chiêu nói.
Lập tức, ánh mắt ba người khóa chặt trên đồi cát.
Lúc này, dưới ánh mặt trời chói mắt mà nóng bỏng, một đám mây mù màu xám bỗng nhiên trống rỗng mà hiện.
Ngay sau đó, mây đen không ngừng sinh ra, với lại tốc độ mở rộng cũng càng lúc càng nhanh.
Không đến một lát đã tạo thành một mảnh lôi vân to lớn đen nghịt, hoàn toàn che kín mặt trời.
Lôi vân dày đặt, nhìn qua trĩu nặng, một áp lực nặng nề càng ngày càng mạnh ở trong thiên địa, ngay cả gió lớn cũng ngừng thổi.
Diệp Tùy Phong vẫn đứng ở cồn cát đỉnh như cũ, nhìn chăm chú về phía Phương Tiểu Nhân đang lơ lửng giữa không trung.
Kiếp vân này chính là Phương Tiểu Nhân dẫn động ra.
Nàng đã bắt đầu điều động toàn bộ khí tức, đã dần dần tới gần đỉnh phong.
Bỗng nhiên, Phương Tiểu Nhân mở choàng mắt, một tia sáng sắc bén lóe lên ở trong mắt nàng rồi biến mất.
Cùng lúc đó, kiếp vân màu đen ầm vang dao động, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, một lần nữa cuốn lên cuồng phong trong trời đất, lấy chỗ cồn cát của Phương Tiểu Nhân làm trung tâm, cát bay đá chạy!