Chương 620: Tử Vực, Vết Kiếm Trực Diệ
Diệp Tùy Phong vốn cho là một kiếm của Diệp Hoàng mang theo lực lượng hủy diệt sẽ phá hủy hoàn toàn thiên địa quy tắc, sơn hà sụp đổ, cương phong tàn phá bừa bãi, vài chục ngàn năm cũng không thể hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng hiện tại xem ra, uy lực ban sơ của một kiếm kia cũng không có lực phá hoại lớn như hắn tưởng tượng.
Hình như Diệp Hoàng mang theo mục đích nào đó mới vung ra một kiếm này, khống chế lực lượng hủy diệt ở trong đó.
Mặc dù cũng làm rối loạn quy tắc, để mảnh thế giới này biến thành đất cằn sỏi đá, nhưng không có trắng trợn phá hư vật chất cấu tạo, thậm chí một ít khu vực nhìn qua, núi vẫn là núi.
Còn mặt kia, sau khi thiên địa gặp nạn, cũng không có dấu hiệu chậm chạp tiến hành tự thân chữa trị, ngược lại theo thời gian trôi qua, càng ngày càng chuyển biến xấu.
Đây cũng một chuyện không quá phù hợp với lẽ thường.
- Vị trí vết kiếm ở đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Bên kia.
Bạch Lan Chi chỉ về một phương hướng:
- Khoảng cách nơi đây chắc là không đến mười ngàn dặm, nơi đó chính là vị trí của thánh địa Thiên Khuyết trước kia.
Nói xong, nàng lại nhắc nhở Diệp Tùy Phong nói:
- Diệp Chủ, càng đến gần vết kiếm thì càng dễ dàng xuất hiện tà uế và quỷ linh cường đại.
- Chúng ta tốt nhất nên cảnh giác một chút, thủ đoạn của một ít quỷ linh cực kỳ quỷ dị.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.
- Ngay cả ngươi cũng sợ quỷ à?
Tu vi của Bạch Lan Chi chính là Thiên Đế, cũng chính là Đế Thượng trước kia, thế mà cũng sẽ lo lắng cái gọi là quỷ linh tà uế này à?
- Không sợ, nhưng sẽ có chút đáng ghét.
Lúc này, Nhạc Tiểu Chiêu giải thích nói:
- Bởi vì vùng trời đất này hình như đã xảy ra một loại dị biến nào đó với bọn chúng, có đôi khi sẽ xuất hiện những thứ lạ lùng mà cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua.
- Nếu như dính vào thì sẽ rất phiền.
Hồ Sang cũng nhẹ gật đầu.
- Mấy trăm năm trước, ta cũng vô tình đi ngang qua Tử Vực, lúc đó có một quỷ Linh tàng tại đáy giày của ta, theo ta cùng nhau về tới Thiên Công Các.
- Kết quả trong vòng hơn nửa tháng, Thiên Công Các đều xuất hiện chuyện quỷ nhát, phí hết công sức rất lớn mới tìm được nó.
Trong lòng của Diệp Tùy Phong kinh ngạc.
Thiên Đế đã có thể hiểu là thông thiên triệt địa, rất khó có thủ đoạn ẩn nấp có thể giấu giếm được loại cảm giác này.
Mà cái gọi là quỷ linh lại có như năng lực này?
Từ sau khi tỉnh lại, hắn vẫn cho rằng, Cửu Thiên Thập Địa vẫn là thế giới quen thuộc trước kia.
Nhưng sau khi khi tiến vào Tử Vực, hắn lại phát hiện trở nên lạ lẫm.
Quỷ Loại, Hồn Thạch, Tà Khí, Quỷ Linh, đó đều là những thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa nghe nói qua.
- Vậy thì cẩn thận một chút.
Đối mặt với những thứ không biết, Diệp Tùy Phong cũng không thể không cẩn thận.
Sau đó, mấy người tản ra ánh sáng chói mắt, vạch phá thiên địa hắc ám, nhanh chóng đi về phương xa.
Đối với bọn hắn thì quãng đường không đến mười ngàn dặm, rất nhanh đã đi qua.
Lúc đang trên đường đi, đám người gặp mấy lần tà uế, thậm chí còn bắt được một quỷ linh mang một đoạn ký ức khi còn sống.
Nhưng sau khi Diệp Tùy Phong quan sát thì phát hiện loại quỷ linh này, tương đối thì chỉ là linh hồn thể thuần túy, không có được ý thức của mình.
Những mảnh vỡ ký ức đó cũng cực kỳ lộn xộn, thậm chí còn không chỉ là của một người, cũng không có bao nhiêu giá trị nghiên cứu.
Cho đến khi mọi người đi tới trước di tích của thánh địa Thiên Khuyết thì cũng một phát hiện chủng loại như là Hồ Sang nói tới kia, quỷ linh cường đại quỷ dị.
- Ha ha, có thể là bọn chúng nhìn thấy Gia Chủ nên sợ hãi.
Hồ Sang khó được vỗ mông ngựa nhưng không có hương vị gì.
- Đi vào đi.
Diệp Tùy Phong trực tiếp tiến lên, tiến vào trong di tích thánh địa Thiên Khuyết.
Vừa mới vượt qua một ngọn núi đã có lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận nhào tới trước mặt.
Bình chướng phòng hộ trên người mọi người bắt đầu lập tức lung lay sắp đổ.
Tam Thánh hợp lực đánh ra mấy đạo ánh sáng mới khó khăn lắm ổn định lại.
Diệp Tùy Phong đưa mắt nhìn lại, một vết nứt to lớn sâu không thấy đáy thình lình xuất hiện ở phía trên mặt đất.
Hai đầu vết nứt lại nhìn không thấy cuối.
Mà tất cả pháp tắc thiên địa ở xung quanh nó đã biến thành bột phấn, khí tức hủy diệt điên cuồng tàn phá bừa bãi.
- Chính là nó, hủy diệt thánh địa Thiên Khuyết, cũng phá hủy một nửa cương vực của giới Thái Ly.
Ánh mắt của Bạch Lan Chi phức tạp, nhìn vết kiếm đáng sợ giống như vực sâu kia.
Mà Diệp Tùy Phong thì nhíu mày thật sâu.
Sau khi đi đến trước mặt vết kiếm, hắn đã xác định phỏng đoán trước đó.
Đây đích thật là Diệp Hoàng chém ra một kiếm toàn lực, nếu như không có thánh địa Thiên Khuyết ngăn cản thì chỉ sợ trong nháy mặt đã phá hủy toàn bộ giới Thái Ly chỉ trong chốc lát.
Nhưng tương tự chính là, mặc dù một kiếm này Diệp Hoàng dùng hết toàn lực, nhưng cũng không toàn bộ dùng để phát tiết tức giận hủy diệt.
Vừa bắt đầu hình như có chút mâu thuẫn.
Lấy một thí dụ, khi ngươi dùng hết lực lượng giội ra một chậu nước, nghiêng giội thẳng xuống thì chỉ là một vũng nước trên mặt đất.
Mà nếu như từ dưới đi lên, xoay tròn giội ra ngoài, chính là một phát tán vòng tròn.
Một kiếm này của Diệp Hoàng càng giống là vẽ một vòng tròn cực lớn trên không trung.
Đó là một kiếm mang theo mục đích.
Sẽ là mục đích gì chứ?
Diệp Tùy Phong lâm vào trầm tư thật sâu.
Con gái làm chuyện này thật đúng là nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn vì manh mối hiện tại thực sự quá ít.
- Ngài phát hiện gì sao?
Một lát sau, Bạch Lan Chi lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Cho dù Diệp Hoàng và Diệp Long có mục đích gì, nhưng nếu bọn hắn đã không nói cho những người khác biết, chí ít mấy người Bạch Lan Chi không biết thì như vậy mình cũng không cần thiết phải nói.
Ta vẫn phải câu nói kia, muốn chân chính làm rõ ràng thì phải nhìn thấy người trong cuộc, như vậy mới là phương thức làm việc tốt nhất.
Đương nhiên, hắn không muốn lấy tu vi Địa Tiên đi gặp Diệp Long.