Chương 639: Tiếp Tục Tu Luyện Dưới Gốc Đại Thụ Khải Mông.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,825 lượt đọc

Chương 639: Tiếp Tục Tu Luyện Dưới Gốc Đại Thụ Khải Mông.

- Thật sự đúng là có chút vấn đề.

Diệp Tùy Phong nói:

- Một trong những nguyên nhân ta đi Thiên giới cũng vì muốn tra rõ ràng chuyện này.

Tô Mục cười nói:

- Có ngài ra mặt nhất định có thể giải quyết nguy cơ của Cửu Thiên Thập Địa lần này.

Diệp Tùy Phong yên lặng, nguy cơ à?

Có lẽ, cũng không đơn giản như vậy.

- Như vậy đi, chuyện ta trở về, ngươi tạm thời đừng rêu rao ra ngoài.

Diệp Tùy Phong nói.

Sau đó, bọn hắn lại trò chuyện một chút những chuyện khác, Diệp Tùy Phong mới dẫn Phương Tiểu Nhân đi theo, theo thân cây to lớn của Khải Mông Thụ, không ngừng bay lên trên.

Gió lớn gào thét, rất nhanh, bọn hắn đã xuyên qua nhất trọng thiên, nhưng cự mộc vẫn còn, hình như không có điểm cuối cùng.

Trên đường đi, Phương Tiểu Nhân có chút khác thường, không còn là bộ dáng hoạt bát bình thường mà ngược lại nhìn qua có chút nặng nề tâm sự.

- Sao vậy?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Phương Tiểu Nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Tùy Phong một chút, nhưng rất nhanh lại cúi đầu.

Nàng im lặng một hồi, mới nói nhỏ ra:

- Đại ca, thân phận của ngươi cực kỳ không đơn giản đúng không?

Diệp Tùy Phong lập tức cười ha ha.

- Chuyện này, không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi à?!

Phương Tiểu Nhân lắc đầu.

- Không, nó không phải không đơn giản, là vô cùng vô cùng không đơn giản.

- Ta vốn cho là, cho dù ngươi lợi hại hơn nữa thì chắc là cũng chính là một đại nhân vật nào đó ở Thiên giới mà thôi.

- Nhưng hiện tại xem ra, ngươi còn muốn lợi hại hơn gấp mười ngàn lần trong tưởng tượng của ta, giống như toàn bộ thế giới đều thần phục dưới chân của ngươi.

Diệp Tùy Phong cười nhún vai:

- Đều không khác mấy.

- Kém xa!

Phương Tiểu Nhân ung dung nói:

- Từ lúc mới bắt đầu nhất, mục tiêu của ta là đánh bại ngươi, sau đó chậm rãi, ta ý thức được chênh lệch giữa ta và ngươi nên mục tiêu biến thành đuổi theo bước chân của ngươi.

- Hiện tại thế nào, ta hoàn toàn thấy không rõ bộ dáng của ngươi, thật giống như, ngươi chính là điểm cuối cùng của đạo đồ kia.

- Không nhìn thấy, cũng sờ không được.

Diệp Tùy Phong im lặng, hắn không biết vì sao tiểu nha đầu này bỗng nhiên bắt đầu cảm giác cuộc sống.

- Thật ra điểm cuối cùng không nhất định phải chạm đến, chỉ cần một mực tiến về phía đó là được.

Phương Tiểu Nhân lần nữa lắc đầu.

- Ta hiểu những chuyện này.

- Chỉ có điều, thân phận của ngươi càng ngày càng hư ảo, làm trong lòng của ta sinh ra một nghi vấn rất lớn.

Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Diệp Tùy Phong:

- Một người có thân phận lớn như ngươi, tại sao phải vẫn luôn mang theo ta chứ?

Vấn đề này làm Diệp Tùy Phong im lặng.

Hắn cũng không biết nên trả lời Phương Tiểu Nhân như thế nào.

Nhưng Phương Tiểu Nhân lại cũng không muốn tiếp tục mê mang như vậy nữa, truy vấn:

- Chuyện này nhất định không phải không có nguyên nhân đúng không?

- Ta muốn nghe lời nói thật.

Diệp Tùy Phong yên lặng thật lâu, nhưng nhìn thấy con mắt thanh tịnh mà thành khẩn của Phương Tiểu Nhân, cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.

- Được rồi.

- Ta cảm thấy một tia khí tức quen thuộc ở trên người của ngươi, nhưng lại không biết đến cùng là ai?

- Cho nên, mới vẫn luôn mang người theo bên cạnh, thuận tiện ngày sau có thể biết rõ ràng.

Phương Tiểu Nhân cứ thế đứng yên trong chốc lát, sau đó nàng nhẹ nhàng ồ một tiếng.

Đáp án này cũng không có kinh hỉ gì, cũng không có kinh hãi gì, rất đơn giản, rất bình thản.

Nhưng cũng coi như bỏ đi nghi ngờ trong lòng Phương Tiểu Nhân.

- Thật ra có đôi khi, ta cũng cảm thấy mình là một người khác, nhưng người khác này cũng chính ta.

- Loại cảm giác này rất kỳ quái.

Phương Tiểu Nhân nói.

Diệp Tùy Phong nhìn tiểu nha đầu giống như bỗng nhiên mất đi hồn nhiên ngây thơ, khẽ thở dài.

- Vậy ngươi muốn tìm đáp án không?

- Nếu không muốn thì ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.

Phương Tiểu Nhân nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười một tiếng.

- Tại sao lại không chứ?

- Nếu như không có cơ hội này, có lẽ ta sẽ giống như trước, ngây ngốc sống hết đời.

- Nhưng đã tới mức độ này thì ta nhất định phải đi đến cuối cùng, xem bí mật chôn giấu ở trong cơ thể ta rốt cuộc là cái gì.

Nha đầu hoạt bát hình như lại trở về.

Nhưng Diệp Tùy Phong luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.

Có lẽ thiếu niên trưởng thành, chính là nhanh chóng và đột nhiên như thế.

- Vậy thì đi thôi.

Diệp Tùy Phong cười cười, nắm tay nhỏ của Phương Tiểu Nhân.

- Chúng ta nhất định có thể tìm được câu trả lời ở dưới gốc Đại Thụ Khải Mông.

Trong một không gian quy tắc nào đó, Diệp Cầm Dao khoanh chân ngồi ở trên mặt hồ đen kịt, một màu như mực.

Nếu như Diệp Tùy Phong ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, cái hồ lớn màu đen này chính là ác niệm chúng sinh đã từng tụ tập trong Mộng Giới, Biển Tội Ác.

Đột nhiên, mặt hồ tạo nên một vòng gợn sóng nhàn nhạt, con mắt của Diệp Cầm Dao, chậm rãi mở ra.

- Ta đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón dấu chấm tròn sau cùng.

- Đại bá phụ.

……….

Thời gian trôi nhanh.

Trong nháy mắt, từ khi Diệp Tùy Phong trở lại giới Vân Tiêu đến giờ đã qua ròng rã mười năm.

Trong thời gian mười năm này, rất nhiều sinh linh ngoài thế giới tràn vào trong giới Vân Tiêu, làm nhân khẩu nơi này tăng vọt, đồng thời cũng tạo thành hoặc nhiều hoặc ít hỗn loạn.

Nhưng có các vị cự đầu quản lý, hỗn loạn rất nhanh đã bị bình ổn lại, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Cùng lúc đó, giới Thái Ly và hai thế giới chưa hoàn toàn bị Tử Vực ăn mòn đã toàn quân bị diệt.

Sáu đại thế giới đã hoàn toàn biến thành thế giới chết, cả ngày âm phong gào thét.

Có Thiên giới chủ đạo, sinh linh di chuyển quy mô lớn vẫn rất ngay ngắn trật tự, xung đột với Tử Vực cũng không tạo thành thương vong quá lớn.

Nhưng rất nhiều người đều biết đây chẳng qua là yên tĩnh trước cơn bão mà thôi, một trận phong bạo đáng sợ sắp quét sạch toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa.

Nhưng thành chủ Thành Thiên Phủ Tô Mục cũng không lo lắng như vậy.

Bởi vì hắn hiểu rõ, chỉ cần người trở về thì tất cả đều có thể chuyển cơ.

Lúc này, hắn đang ngồi ngay ngắn ở dưới gốc Đại Thụ Khải Mông.

Mười năm qua, sinh linh bị phân phối đến thành Thiên Phủ càng ngày càng nhiều, với lại đều là cường giả đỉnh cao, hiện tại Tô Mục cũng không thể không rời núi, tự mình dàn xếp số lượng tu sĩ khổng lồ bên ngoài.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right