Chương 648: Gặp Lại Cốc U La

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,138 lượt đọc

Chương 648: Gặp Lại Cốc U La

Thiên giới.

Tổng viện của thư viện Thiên Hạ.

Sáng sớm, Triều Khí Phồn Thịnh, Tử Khí Đông Lai.

Trong thư viện thanh nhã đã bắt đầu có nhân khí, các học sinh mặc trường sam màu trắng lui tới, có người đi về phía tu luyện tràng, có người đi võ đạo quán tôi luyện kỹ nghệ.

Còn có ít người ôm những quyển sách thật dày, đi về chỗ sâu nhất trong thư viện.

Nơi đó có một kiến trúc là tiêu chí của Thiên giới đứng sừng sững, thư viện Thiên giới.

Một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy dạo bước mà đi.

Bỗng nhiên, một âm thanh giòn tan từ phía sau truyền đến.

- Học trưởng Phương Minh!

Phương Minh quay đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mi thanh mục tú, đang chạy từng bước nhỏ tới gần.

Vẻ mặt thiếu nữ tràn đầy vui mừng, nhưng sau khi đi đến trước người Phương Minh thì lại không biết nên nói lời gì, cứng nhắc nói ra một câu:

- Thật là trùng hợp.

- Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.

Phương Minh nhìn xung quanh một chút, nơi này là con đường đi đến thư viện có đông người qua lại nhất, hai người gặp nhau ở đây cũng không có gì gọi là “trùng hợp” cả.

Nhưng hắn nhìn biểu hiện nhăn nhó của thiếu nữ, hắn vẫn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng của nàng.

- Đúng vậy, thật là trùng hợp.

Phương Minh cười cười, sau đó hỏi:

- Bạch Sầm cô nương cũng đi thư viện à?

Bạch Sầm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu:

- Ừm, đúng vậy, ta cũng đi đến thư viện!

- Vậy nếu như không chê, chúng ta cùng đi thôi.

Phương Minh lễ phép mời Bạch Sầm.

Sau một lát, hai người chậm chạp bước đi.

Thật ra tình huống như vậy, Phương Minh đã gặp được rất nhiều lần.

Là một thiên tài có chút danh tiếng trong thư viện Thiên Hạ, rất nhiều tiểu cô nương đều đã từng ám chỉ hoặc biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình đối với hắn.

Nhưng Phương Minh chỉ chuyên tâm tu luyện, cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.

Nhưng hắn cũng không trực tiếp lạnh lùng từ chối các nàng, mà dùng phương thức của hắn để hóa giải, tránh làm người khác xấu hổ hoặc là mất mặt.

Trên đường, hai người tùy ý trò chuyện.

Bỗng nhiên, quyển thư tịch trong ngực Phương Minh làm cho Bạch Sầm chú ý.

Đó là một quyển điển tịch thật dày, phía trên đó tản ra trận pháp ba động mãnh liệt, vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Nhưng khi nhìn thấy phiếu tên sách màu xanh nhạt phía trên quyển thư tịch đó thì vẻ mặt Bạch Sầm lập tức cứng đờ.

- Học trưởng Phương Minh muốn đi tìm Cốc tiểu thư à?

Âm thanh của nàng dần dần trở nên hơi nhỏ.

Phương Minh nhìn thoáng qua quyển sách trong lồng ngực của mình, sau đó cười nói:

- Đúng vậy, quyển sách này là ta mượn của nàng ấy, đương nhiên phải trả lại cho nàng ấy.

Bạch Sầm ồ một tiếng, nắm thật chặt hai bàn tay của mình.

- Ta nghe nói Cốc tiểu thư cực kỳ xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, rất nhiều học trưởng đều ưa thích đi đến chỗ nàng ấy mượn sách.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Đúng vậy.

Phương Minh nói:

- Ở trước mặt nàng ấy sẽ cho người một loại cảm giác rất thoải mái, nếu như có cơ hội, ta cảm thấy ngươi cũng nên đi một chuyến.

Bạch Sầm miễn cưỡng cười cười, lại không nói thêm gì nữa.

Giữa hai người trở nên yên lặng, cũng không lâu lắm, Bạch Sầm nói mình bỏ quên gì đó trong phòng, quay người rời khỏi.

Phương Minh thấy Bạch Sầm vùi đầu chạy chậm đi xa, lắc đầu, xem ra hắn vẫn làm nàng tổn thương.

- Lão Phương!

Bỗng nhiên, có người hô to một tiếng, dọa Phương Minh nhảy dựng lên.

Sau đó, một người thanh niên mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, cánh tay khoác lên trên bờ vai Phương Minh.

- Vương Sinh, ngươi có thể đừng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy hay không?

Phương Minh lắc đầu, người vừa tới chính là người bạn tốt nhất của hắn, cũng là một vị thiên tài khác trong thư viện, Vương Sinh.

- Xem lá gan của ngươi kìa, khác gì nữ nhân không chứ.

Vương Sinh cười hắc hắc, sau đó nhìn Bạch Sầm đã biến mất, lại nhìn Phương Minh một chút, nhếch miệng nói:

- Lão Phương, ngươi lại mượn dùng tên của Cốc tiểu thư doạ tiểu học muội người ta à?

Những chuyện tương tự, hắn đã thấy được không ít lần.

- Ta chỉ là không muốn quá trực tiếp.

- Chắc là Cốc tiểu thư sẽ không trách tội.

Phương Minh nhún vai, cùng Vương Sinh đi vào thư viện.

- Cốc tiểu thư mới lười quản ngươi.

Vương Sinh lắc đầu nói:

- Chỉ có điều, ta cảm thấy nếu như ngươi không thích thì vẫn phải trực tiếp một chút, quả quyết từ chối.

- Luôn luôn không nói rõ, làm chuyện lập lờ nước đôi, ngươi biết loại hành vi này gọi là gì không?

- Tra nam!

Vẻ mặt Phương Minh bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nhưng tính cách của hắn chính là như vậy, luôn luôn không có cách nào trực tiếp từ chối người khác.

Hắn đang cố thay đổi, chỉ có điều có thể cần rất nhiều thời gian mới được.

- Đừng nói những thứ này nữa.

Phương Minh nhảy qua đề tài này, hỏi:

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Cốc tiểu thư cũng không phải hạng người bình thường, nếu như không lý giải sâu sắc đối với nội dung trong sách thì nàng ấy cũng sẽ không nhìn ngươi đâu.

Vương Sinh cười đắc ý, trong tay biến ra một tờ giấy tràn đầy chữ viết, nói:

- Đương nhiên.

- Không phải ta chém gió với ngươi, lý giải của ta, nói không chừng người sáng lập hội như Cốc tiểu thư còn phải mở miệng tán thưởng ta đây!

Phương Minh nhìn bộ dáng đắc ý của Vương Sinh, lắc đầu.

Cốc tiểu thư, nhân viên quản lý thầm lặng.

Nàng là một truyền kỳ của thư viên Thiên Hạ.

Nàng luôn luôn ở tầng trên của thư viện, phụ trách quản lý thư tịch, từ xưa tới nay chưa từng có ai nghe thấy qua nàng nói câu nào.

Ấn tượng của đại đa số người đối với nàng chỉ tồn tại ở yên lặng ít nói, tính cách ôn hòa, dung mạo kinh người.

Nhưng chỉ có thiên kiêu cực kỳ siêu quần bạt tụy mới biết được một chút, Cốc tiểu thư tuyệt đối là một vị đại năng trong đại năng.

Phương Minh cũng trong một lần tình cờ biết chuyện này.

Lúc ấy, hắn không phân ngày đêm nghiên cứu một bản công pháp cổ tịch, hao phí ròng rã thời gian một năm cũng có chút thu hoạch.

Chỉ có điều bởi vì quá kích động, lúc trả lại cổ tịch đã bỏ quên nghiên cứu mình đoạt được ở trong sách.

Sau đó mới sáng ngày hôm sau, hắn đã vội vàng mượn bản cổ tịch đó.

Nhưng để Phương Minh không ngờ là, chỉ trong thời gian không đến một ngày, có người đã phê bình chú giải đối với ý nghĩ của hắn, mỗi một ý phê bình chú giải đó đều làm cho hắn hiểu ra, giống như mở ra một mảng trời đất mới.

Về sau trải qua qua nhiều lần tìm kiếm, Phương Minh mới biết được, người đưa ra phê bình chú giải này chính là Cốc tiểu thư.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right