Chương 653: Phương Tiểu Nhân Là Diệp Hiểu Hiểu?
Sau một hồi lâu, Diệp Tùy Phong thu lại ánh mắt.
Toàn bộ thế giới đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Một lát sau, Diệp Tùy Phong mở mắt.
- Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, còn có Hiểu Hiểu đâu?
- Vì sao bọn hắn không có ở trong Cửu Thiên Thập Địa?
Hắn mở miệng hỏi.
Cốc U Lan cười một nói:
- Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã đi vào chỗ sâu Hỗn Độn, bọn hắn đang tìm kiếm một đầu mối then chốt dùng để kết nối Minh Giới với Dương Gian.
- Đây là nhiệm vụ của bọn hắn, sau khi có đầu mối then chốt này, Minh Giới và Dương Gian mới có thể chân chính hoàn chỉnh.
- Đoạn thời gian trước thu được tin tức của Tiểu Hắc, bọn hắn đã tìm được đầu mối then chốt thích hợp, rất nhanh sẽ có thể trở về.
- Về phần Hiểu Hiểu.
Cốc U Lan yên lặng một hồi mới nói:
- Nàng đợi ngươi ròng rã mười ngàn năm.
- Kỳ hạn mười ngàn năm qua đi, nàng trực tiếp biến mất, không nói cho bất kỳ người nào.
- Nhưng căn cứ theo suy đoán của ta, Cầm Dao chắc phải biết nàng đang ở đâu, dù sao thì trong mười ngàn năm qua, tỷ muội các nàng vẫn luôn ở cùng nhau.
Diệp Tùy Phong khẽ thở dài.
Cũng đã muộn như vậy rồi, nếu như có thể tỉnh lại sớm hơn một trăm năm thì hắn cũng có thể trở về đúng kỳ hạn ước định.
- Vậy thì đi hỏi Cầm Dao thôi.
Nói xong, Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng, hư không trước mắt chậm rãi lộ ra một vết rách, một mặt hồ lớn màu đen xuất hiện ở trong đó.
Diệp Tùy Phong mang theo Cốc U Lan cùng đi vào bên trong.
Trong không gian hư vô, trên mặt hồ một màu đen kịt.
Diệp Cầm Dao lẳng lặng khoanh chân ngồi, từng làn sóng năng lượng chấn động kỳ dị từ trên người nàng chậm rãi lan ra.
Bỗng nhiên, nàng từ từ mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
- Ta biết ngài sẽ tới đây, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Đại bá phụ.
Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, hư không phía trước nàng đã nứt ra một lỗ hổng khổng lồ, hai bóng người cũng từ trong đó chậm rãi xuất hiện.
Chính là hai người Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan.
Diệp Cầm Dao nhìn thấy hai người xuất hiện, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, Diệp Tùy Phong thì lại hơi sững sờ.
- Ngươi biết ta trở về à?
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng bay lên, đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
- Đúng vậy.
- Khi ngài vừa tiến vào Thanh Lan Tông thì ta đã biết ngài sẽ trở về.
Nói xong, nàng quỳ một chân xuống.
- Đại bá phụ, ngài có thể trở về, thật sự quá tốt.
Diệp Tùy Phong nhìn hậu bối xuất sắc nhất này của mình, trong lòng hắn hơi xúc động.
Thần Võ không nói sai, bây giờ, nàng đúng là cực kỳ giống mình trước đó.
Loại tương tự này cũng không phải là trên phương diện thực lực, mà là phương diện tính cách, nàng thật sự lấy mình làm điểm mốc, đi suốt xuống dưới.
- Tâm sự chút đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, ba người rơi vào trên mặt hồ, huyễn hóa ra bàn đá và băng ghế đá phong cách cổ xưa.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Cầm Dao tươi cười nhìn về phía Cốc U Lan, nói:
- Như vậy, hiện tại ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?
- Đại cô à?
Câu nói này làm vẻ mặt Cốc U Lan lập tức hiện ra một vòng màu đỏ nhạt.
Diệp Tùy Phong thì ho khan hai tiếng, nói:
- Xưng hô cái gì, cũng không cần như vậy.
- Nhưng nếu như ngươi muốn gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi.
Hắn đã thừa nhận thân phận của Cốc U Lan.
Vẻ mặt Diệp Cầm Dao tràn đầy ý cười, sau đó thở ra một hơi thật dài, nói tiếp ra:
- Ngài có thể trở về, thật sự quá tốt rồi.
- Mười mấy năm trước ta từng nhìn thấy ngài trong Luân Hồi, khi ấy ta kích động kém chút ngất đi.
- Kém một chút ta đã không nhịn được đi gặp ngài.
Diệp Cầm Dao nói.
- Ngươi đã phát hiện ta tồn tại ở trong Luân Hồi à?
Diệp Tùy Phong hơi nghi hoặc:
- Nhưng loại tình huống này của ta cũng không tính là Luân Hồi chứ?
Diệp Cầm Dao lắc đầu.
- Đương nhiên không tính… Ta là nhìn thấy hình ảnh của ngài từ một người khác trong Luân Hồi, mà người đó đặc biệt chú ý ngài.
Diệp Tùy Phong hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã dần dần hiểu ra một manh mối trong đầu.
Thời gian hắn ở Thanh Lan Tông cũng không dài, tiếp xúc cũng không quá nhiều người, cẩn thận phân tích ra thì người có khả năng nhất chỉ sợ sẽ là tiểu nha đầu Phương Tiểu Nhân.
Mà người xứng đáng có thể được Diệp Cầm Dao đặc biệt chú ý, như vậy chỉ có thể là…
- Phương Tiểu Nhân là Hiểu Hiểu luân hồi à?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
- Không sai.
- Muội ấy bỏ xuống tất cả chấp niệm trước đó, tiến hành một lần luân hồi triệt để.
Trong lòng của Diệp Tùy Phong buồn vô cớ.
Khó trách, hắn vẫn luôn cảm thấy Phương Tiểu Nhân tương đối quen thuộc, nhưng vẫn không có cách nào bắt được đầu nguồn quen thuộc đó.
Trước đó hắn đã hoài nghi, Phương Tiểu Nhân có quan hệ với Hiểu Hiểu, nhưng hắn vẫn luôn không tìm được chứng cứ xác thực.
Thì ra, con bé đã tiến hành luân hồi hoàn chỉnh, bỏ lại tất cả trước đó.
- Tại sao con bé phải làm như vậy?
Diệp Tùy Phong tiếp tục hỏi.
- Có hai nguyên nhân.
Diệp Cầm Dao nói:
- Vì chế tạo Minh giới hoàn chỉnh, ta tạo dựng con đường Luân Hồi.
- Mấy ngàn năm qua, Con đường Luân Hồi đã dần bước vào quỹ đạo, nhưng còn thiếu một chút thí nghiệm mấu chốt.
- Thế là Hiểu Hiểu xung phong nhận việc, dùng bản thân mình để hoàn thành thí nghiệm luân hồi sau cùng.
- Mà nguyên nhân thứ hai.
Nói đến đây, Diệp Cầm Dao dùng ánh mắt không hiểu nhìn Diệp Tùy Phong, cười nói:
- Thật ra cũng bởi vì Đại bá phụ ngài.
- Ta?
Diệp Tùy Phong theo bản năng sờ lên mũi của mình.
Thật ra hắn đã đoán được.
- Là bởi vì ta không thực hiện ước định à?
Diệp Cầm Dao gật đầu.
- Không sai.
- Lúc trước, khi ngài rời khỏi vũ trụ đã lưu lại một ước định mười ngàn năm với Hiểu Hiểu.
- Con bé tưởng thật, cho nên cho dù chúng ta tìm khắp vũ trụ cũng không tìm được tung tích của ngài thì nàng vẫn còn đang kiên định chờ ngài trở về.
- Nhưng kết quả… Lần này, ngài lỡ hẹn.
Diệp Tùy Phong thở dài.
- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, lúc trước khi rời khỏi vũ trụ, ta căn bản không nghĩ tới mình có thể trở về.