Chương 660: Đây Rốt Cuộc Xem Như Hiếu Thuận Hay Không Hiếu Thuận Đây?

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,606 lượt đọc

Chương 660: Đây Rốt Cuộc Xem Như Hiếu Thuận Hay Không Hiếu Thuận Đây?

- Mẹ nó, chuyện này là ai làm?

- Ngay cả mộ phần của cha ta cũng dám đào, mẹ nó chán sống rồi à?

Sau khi quan sát đến sự thật, Tiểu Hắc trực tiếp tức đến nổ tung.

Khí tức cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong điên cuồng phát tiết ra, ngay cả lưới pháp tắc xung quanh cũng hứng chịu ảnh hưởng mãnh liệt, không ngừng bị xé rách đè ép.

Nếu không phải có Tiểu Bạch bên cạnh che chở thì chỉ sợ ngay cả Cửu Thiên Thập Địa cũng sẽ bị hắn đánh nổ ra một động lớn.

- Chàng bình tĩnh một chút.

- Chớ làm tổn thương con của chúng ta.

Tiểu Bạch nói.

Tiểu Hắc nghe thấy chữ này, mới thoáng bớt phóng túng đi một chút.

Đúng vậy, mặc dù Thiên Đạo không có ý thức nhưng dù sao cũng là con của hắn, từ một loại ý nghĩa nào đó thì dùng cốt nhục để hình dung cũng không đủ.

- Thật đáng chết, đến cùng là ai mà lại to gan như vậy?

Mặt của Tiểu Hắc âm trầm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu Bạch nghĩ đi nghĩ lại nói:

- Có phải là Diệp Hoàng tỷ tỷ các nàng ấy hay không, cảm thấy mộ phần quá không may mắn, cho nên mới phá hủy?

Tiểu Hắc lắc đầu.

- Sẽ không.

- Bọn hắn không rảnh rỗi như vậy.

- Với lại dù sao đây cũng là mộ phần của lão đầu tử, cho dù là Diệp Hiểu Hiểu thì cũng không dám bất kính như thế.

Hắn híp mắt, tràn đầy hung quang.

- Phàm là có thể tìm tới đây đều biết đây là mộ phần của lão đầu tử.

- Đến cùng là tên vương bát đản nào dám đại nghịch bất đạo như thế?

- Mẹ nó, nếu như bị ta bắt được, lão tử nhất định phải sẽ nghiền xương hắn thành tro!

Mộ tổ bị đào, không ai có thể chân chính tỉnh táo được.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi từ trong hư không truyền đến.

- Tiểu Hắc à, nếu như đệ nói thêm một câu nữa thì người bị nghiền xương thành tro có thể chính là đệ đấy.

Sau đó, bóng người Diệp Cầm Dao cũng từ trong hư không chậm rãi xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy Diệp Cầm Dao, hai người Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ngẩn người, hình như không ngờ nàng sẽ xuất hiện ở đây.

Mà rất nhanh, Tiểu Hắc đã nghe được chỗ không thích hợp trong lời nói của Diệp Cầm Dao.

- Tỷ biết là ai bới mộ phần cha ta à?

- Hắn mạnh lắm à? Còn muốn nghiền xương ta thành tro?

Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng.

- Vậy tỷ bảo hắn đến đây, xem ta có chặt hết năm chân của hắn hay không!?

Tiểu Hắc bẻ ngón tay.

Diệp Cầm Dao há to miệng, không biết nên nói cái gì, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Hắc, lắc đầu cười nói:

- Hắn đã tới rồi.

Tiểu Hắc nhếch mi.

- Ở đâu?

Tiểu Hắc vừa dứt lời.

Một âm thanh đã hơn mười ngàn năm chưa nghe thấy từ phía sau lưng truyền hắn đến.

- Ngươi muốn chặt chân ai?

……

Diệp Tùy Phong kém chút bị tức chết.

Hắn đã sớm tới, chỉ có điều vẫn ở trong hư không, thật ra chính là muốn xem bộ dáng Tiểu Hắc diễn trò mèo một chút.

Thế nhưng hắn thật sự không ngờ là gia hỏa này lại bắt đầu chửi mình một trận.

Càng mấu chốt chính là, Diệp Tùy Phong còn không thể bởi vì chuyện này mà chân chính trách cứ Tiểu Hắc, bởi vì Tiểu Hắc là bởi vì mộ phần của hắn bị hủy mới nổi giận.

Cho nên, đây rốt cuộc xem như hiếu thuận hay không hiếu thuận đây?

Vì phòng ngừa Tiểu Hắc lại phun ra ngữ điệu đảo ngược thiên cương gì nữa, Diệp Tùy Phong chỉ có thể lựa chọn chủ xuất hiện.

- Ngươi xây mộ phần cho ta là muốn trù ta chết à?

- Hiện tại, lại còn muốn nghiền xương ta thành tro nữa à?

Diệp Tùy Phong cười lạnh:

- Rất tốt, rất tốt, rất tốt a!

- Vậy ngươi tới đi, để ta xem mười ngàn năm không gặp, bây giờ ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh?!

Diệp Tùy Phong mặt không thay đổi nhìn Tiểu Hắc.

Hắn biết thật ra không nên trách Tiểu Hắc, nhưng không có cách, hắn chính là muốn đánh Tiểu Hắc, ý nghĩ thế này ngừng cũng không dừng được!

Mà lúc này, Tiểu Hắc đã triệt để choáng váng.

Hắn sững sờ nhìn Diệp Tùy Phong, giống như dừng lại, không nhúc nhích.

Loại khí tức quen thuộc đó làm cho hắn không dám tin tưởng chuyện trước mắt là thật.

Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh cũng há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn.

Không ngờ người cha chồng đã mười ngàn năm chưa gặp, Chân Thần duy nhất của Cửu Thiên Thập Địa lại thật trở về!

- Thế nào?

- Không dám ra tay à?

Diệp Tùy Phong nhếch mi nói.

Ánh mắt Tiểu Hắc vẫn kinh ngạc như cũ, bỗng nhiên, hắn cười to lên.

- Ha ha ha!

- Tiểu Thải Tử, còn có Cầm Dao tỷ, các ngươi chơi thật tốt vui nha, ta kém chút đã bị các ngươi lừa gạt rồi.

Hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm, một bộ dáng vẻ làm xâu binh sĩ.

- Không ngờ lại dùng huyễn cảnh giả mạo lão đầu tử, ngay cả ta cũng không phân biệt được là thật hay giả.

- May mà ta tương đối nhanh trí, nếu không thì thật sự đã tin tưởng lời nói của các ngươi rồi.

Tiểu Hắc cười ha ha, sau đó quay lưng lại, đi lên trước.

Diệp Tùy Phong nhíu mày, gia hỏa này cho rằng hắn là do huyễn cảnh tạo ra à?

- Tiểu Thải Tử là cách Tiểu Hắc gọi Hiểu Hiểu.

- Hai người bọn hắn vẫn luôn như vậy, chỉ cần gặp mặt là sẽ rùm beng náo loạn.

Cốc U Lan ở bên cạnh giải thích nói.

Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, lại nhìn thấy hắn cũng không có ý định dừng bước, với lại dáng vẻ càng chạy càng nhanh.

- Cầm Dao tỷ, xem ra tỷ đã triệt để hoàn thành Luân Hồi rồi.

- Vậy ta cũng phải thêm chút sức mới được, không gian kết nối Tam Giới vẫn còn thiếu một chút, ta vẫn phải nhanh đi tìm thôi.

- Không cần khuyên ta, ta chính là chăm chỉ như vậy.

Nói xong, Tiểu Hắc càng chạy càng nhanh, chỉ để lại tàn ảnh ở trong Hỗn Độn.

Lúc này, mọi người đều hiểu, chắc chắn gia hỏa này đã nhận ra Diệp Tùy Phong, bây giờ hắn chỉ đang cố gắng tìm cớ thừa cơ chạy trốn mà thôi.

- Diệp Tiểu Hắc!

Diệp Tùy Phong hét lớn một tiếng.

Cái gọi là chuyện đáng sợ nhất trong nhân thế chính là khi cha mẹ gọi tên đầy đủ của ngươi.

Ba chữ này làm thân thể Tiểu Hắc run một cái, sau đó trong chớp mắt, hắn trực tiếp xé mở hư không, cũng không quay đầu lại chui vào.

Vẻ mặt của Diệp Tùy Phong tối lại.

Chạy?

Ngươi chạy được à?

Sấm sét vang dội, thế giới chấn động.

Sau một lát, bóng người Tiểu Hắc lại xuất hiện, rũ cụp lấy đầu, đầu hắn rõ ràng vừa bị sét đánh, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.

- Ngươi được lắm?

- Không tìm được ta lại dám lập mộ phần cho ta?

Sau khi hung hăng đánh một chầu, Diệp Tùy Phong vẫn cảm giác cục tức chưa tiêu hết.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right