Chương 625: Người Ẩn Sau Màn.
Người thường nói, nếu như ngươi không ngờ một chuyện nào đó, như vậy lập tức sẽ trở thành phiền não của ngươi, nhưng nếu như ngươi biết sẽ theo sát phía sau điều tra rõ ràng.
Đường Uyển Như biết chân tướng, ánh mắt lần đầu tiên rơi lên giới tu luyện.
Nàng không muốn biết vì sao gia tộc của mình bị nguyền rủa, nàng chỉ muốn biết có biện pháp giải trừ nguyền rủa hay không, từ đó làm cho bọn hắn cũng có thể tiến hành tu luyện bình thường.
Ý nghĩ này vừa sinh sôi đã không thể nào tuỳ tiện dừng lại.
Từ đó trở đi, Đường Uyển Như chạy một lượt trong quan ngoài quan, thử đủ loại phương pháp, nhưng kết quả đều vẫn như thế, chấm dứt không có kết quả gì.
Chính khi nàng mất hết can đảm, chuẩn bị từ bỏ thì tà khí trong Tử Vực bạo động, xâm lấn Hùng Phong Quan.
Đường gia bị Quỷ Linh để mắt tới.
Ngay cả tu sĩ đều e ngại Quỷ Linh, người bình thường gặp được bọn chúng thì có biện pháp gì?
Toàn bộ gia tộc đều lâm vào trong tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, một ý chí của chí cao vô thượng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người quỷ linh.
- Cố nhân.
- Nếu như muốn giải trừ nguyền rủa huyết mạch thì hãy đến Tử Vực.
- Nguyền rủa này chỉ có tử vong mới có thể giải.
Giọng nói này cực kỳ nhu hòa.
Nhưng sau khi nàng nói xong thì lại trực tiếp biến mất, mà những quỷ linh kia cũng giống như thu được chỉ lệnh, lách qua Đường gia.
Cảm giác sống sót sau tai nạn, tộc nhân một mảnh vui mừng.
Nhưng trong lòng Đường Uyển Như lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Nguyền rủa còn đáng sợ hơn tử vong rất nhiều.
Vì thay đổi vận mệnh của tộc đàn mà tiến vào Tử Vực thì có làm sao?
Thế là, nàng nói ý nghĩ của mình cho những tộc nhân khác.
Một bộ phận người giống như nàng, đã sớm chịu đủ gông cùm xiềng xích không thể tu luyện, nhao nhao biểu thị ủng hộ.
Nhưng cũng có một bộ phận người đã quen với cuộc sống của người bình thường, không muốn dùng sinh tử tồn vong của toàn bộ gia tộc để làm tiền đặt cược.
Đường Uyển Như không ép buộc bọn hắn, hai bên từ đó mỗi người đi một ngả, nàng mang theo tùy tùng tiến về Tử Vực, mà một phần người khác thì từ đó rời khỏi Hùng Phong Quan, tìm kiếm một nơi thích hợp khác để sinh sống.
- Có phải trong những người rời đi có một người tên là Đường Kiệt hay không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Đường Uyển Như hơi sững sờ.
- Không sai, hắn là huynh trưởng của ta.
- Ngươi biết hắn à?
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Trước kia hắn nhìn qua gia phả của Đường Cổ thôn, tộc trưởng đời thứ nhất trong thôn tên là Đường Kiệt.
- Nói tiếp đi, sau đó thì sao?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Đường Uyển Như đè xuống nghi ngờ trong lòng, sau đó tiếp tục nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào Tử Vực, ý chí của chí cao vô thượng kia lại xuất hiện lần nữa.
- Nàng thu lấy linh hồn của chúng ta, đồng thời nói cho chúng ta biết, đây là một chuyện liên quan đến vận mệnh của thế giới.
- Mà sứ mạng của chúng ta chính là nếu có một ngày thành công tỉnh lại thì phải tận khả năng đi trợ giúp các Quỷ Linh khác khôi phục ký ức.
- Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng sẽ lần nữa giáng lâm, mang theo chúng ta đi trên một con đường tu luyện hoàn toàn mới.
Diệp Tùy Phong nghe xong Đường Uyển Như kể lại, trong lòng hắn bình tĩnh lại.
Không ngờ, hành động của Đường gia lại là bị người nào đó chỉ dẫn.
Là Diệp Hoàng à?
Diệp Tùy Phong không quá chắc chắn.
Bởi vì cách nói chuyện và phong cách làm việc này cũng không quá giống như Diệp Hoàng tạo nên.
Nhưng ngoại trừ con bé ra thì lại có ai có thể dính đến Tử Vực được chứ?
Chuyện này lại trở nên có chút phức tạp.
…….
- Nhức đầu.
Diệp Tùy Phong nhịn không được vuốt vuốt trán.
Căn cứ chuyện nhìn thấy trước mắt, hắn có thể cảm giác được, hình như bọn hậu bối của mình đang mưu đồ một đại sự gì đó cực kỳ khó lường.
Nhưng vì tin tức lấy được có hạn, không có cách nào đánh giá ra bọn hắn đến cùng muốn phải làm chuyện gì, có chút khó chịu.
- Vậy thì ý chí đó có lưu lại chút tin tức gì không?
Diệp Tùy Phong hỏi thăm Đường Uyển Như, hắn vẫn muốn biết người này đến cùng là ai.
Nhưng làm cho hắn thất vọng là, Đường Uyển Như cũng không biết quá nhiều thứ.
- Ta chỉ biết là, nàng nói chuyện cực kỳ nhu hòa, rất dễ làm cho người ta tin tưởng.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Những thứ này thật sư không có cách nào phán đoán được.
Nhưng ngược lại có thể xác định, người này chắc chắn là người của thành Vân Tiêu, nếu không thì không thể nói hai chữ “Cố nhân” này.
- Được thôi.
Diệp Tùy Phong trước để vấn đề này xuống, hỏi:
- Cho nên sứ mệnh của ngươi chính là trợ giúp các Quỷ Linh khác khôi phục ký ức à?
Đường Uyển Như nhẹ gật đầu.
- Vậy nếu như ta không thả ngươi về thì sao?
Diệp Tùy Phong khoanh tay.
- Đó cũng không phải hành động sáng suốt.
Đường Uyển Như lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi thật làm như vậy, vậy thì ý chí của chí cao vô thượng đó sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
- Đúng nha!
- Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ?
- Giết ngươi, nàng tìm đến thì không phải ta sẽ biết được người ở phía sau bố cục là ai à?
Đường Uyển Như lập tức sửng sốt, nàng nói câu nói này là muốn cho Diệp Tùy Phong kiêng kị, biết khó mà lui.
Nhưng không ngờ, gia hỏa này lại bắt đầu càng thêm hưng phấn?
Chẳng lẽ, hắn thật không sợ hãi, ngay cả loại tồn tại như vậy cũng không thèm để ý?
Từ đầu đến giờ Đường Uyển Như tương đối bình tĩnh, lúc này thật sự có chút luống cuống.
Mà Diệp Tùy Phong thì lại sờ lên cằm, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Đường Uyển Như.
Hắn đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
Nhưng sau khi suy tư trong chốc lát, hắn vẫn quyết định coi như thôi.
Nếu như thật vì mình nhất thời hưng khởi mà làm rối loạn kế hoạch của mấy người Diệp Hoàng, vậy lại lộ ra quá lăng đầu thanh rồi, sẽ bị trở thành trò cười.
Hắn cũng không muốn làm loại người không có não này.
- Quên đi thôi, ngươi có thể tiếp tục làm chuyện của ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Đường Uyển Như thở ra một hơi, nếu như là thân thể chân thực, vừa rồi nàng đã sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người rồi.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Tùy Phong lại đổi giọng nói.
- Nhưng dù sao ngươi đã hại bảy tính mạng vô tội, nhất định phải trả một cái giá tương ứng.
Nói xong, Diệp Tùy Phong vươn tay ra.