Chương 632: Khoác Lác Ai Không Biết, Có Bản Lĩnh Thì Ngươi Gọi Hắn Ra Đây Đi?

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 24/12/2025 14:01 visibility 4,268 lượt đọc

Chương 632: Khoác Lác Ai Không Biết, Có Bản Lĩnh Thì Ngươi Gọi Hắn Ra Đây Đi?

Ba người Diệp Tùy Phong đi qua trong thông đạo hỗn độn nửa canh giờ, cuối cùng, ánh sáng xuất hiện.

Nơi này, là một thế giới hoàn toàn khác với giới Thái Ly.

An bình, tường hòa, đại đạo tự nhiên.

Nó hình như giáp giới với trời, khí tức có thể cảm nhận được vận luật vận chuyển kỳ diệu của thế giới.

Khi tất cả mọi người bước ra từ trong thông đạo Hỗn Độn, lấy lại sự tỉnh táo, một âm thanh hùng vĩ, truyền đến từ phương xa trên bầu trời.

- Hoan nghênh đi vào thành Thiên Phủ.

Đám người nhìn về phía trước, chỉ thấy trong dãy núi, lấm ta lấm tấm, ánh sáng màu đỏ lấp lóe, tiên khí lượn lờ.

Dưới chân núi, lượng lớn kiến trúc đột ngột mọc lên từ mặt đất, xúm lại ở bên trong dãy núi, rộng lớn như một quốc gia, một chút đều không nhìn thấy điểm cuối.

Mà ở trung tâm dãy núi, một gốc cây to lớn, xuyên thẳng vào trời cao, kéo dài đến độ cao không biết bao nhiêu.

Mặc dù nhìn không thấy tán cây của nó, nhưng từ trên hình chiếu tầng mây có thể thấy được, tán cây gốc cây này còn muốn khổng lồ hơn so với toàn bộ thành Thiên Phủ.

Diệp Tùy Phong nhìn gốc cây to lớn kia, suy nghĩ xuất thần.

- Đại thụ Khải Mông…

…….

Thông Thiên Môn, trên một đỉnh núi mây trôi bồng bềnh.

Sau khi Diệp Tùy Phong từ trong Thông Thiên Môn đi ra, trong sân rộng bằng đá xanh trước mặt hắn đã đứng sẵn mấy trăm bóng người khí tức cường đại.

Trong đám người này, người có tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Tôn, Tiên Đế càng chỗ nào cũng có.

Sau khi nhìn lại, lại có rải rác mấy người từ trong Thiên Môn đi ra, vẫn như cũ là mấy Tiên Tôn cường đại.

Từ lúc Diệp Tùy Phong tiến vào Thông Thiên Môn, nhân số có thể nhiều lắm, đồng thời thực lực đều có mạnh có yếu, nhưng hiện tại xem ra, mặc dù đám người đi vào cùng một cửa vào, nhưng lại bị phân chia ra.

Tu sĩ Tiên Tôn trở lên đều đi tới nơi được gọi là thành Thiên Phủ này.

- Mời các vị đạo hữu tạm thời nghỉ ngơi một phen, chúng ta sẽ tận lực đưa ra sắp xếp tốt nhất cho hành trình tiếp theo của các vị.

Trên bầu trời vang lên âm thanh ôn nhuận, hiền lành.

Diệp Tùy Phong ngẩng đầu nhìn lên, trong hư không có ba người đang đứng, bọn hắn ăn mặc giống nhau, đều mặc đạo bào màu trắng.

Mà không ngờ thực lực của bọn hắn lại đều là phía trên Tiên Đế, cấp bậc Thiên Đế.

Có ba người này tọa trấn ở đây, nhóm Tiên Đế và Tiên Tôn từ giới Thái Ly chạy nạn tới không ai dám lỗ mãng lung tung, mỗi người đều tự mình tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi.

Diệp Tùy Phong đi theo triều cường, mang theo Phương Tiểu Nhân ngồi dưới một gốc cây cao lớn.

Hứa Thái Ninh đi cùng với bọn hắn, nhìn qua dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

- Diệp huynh, là thành Thiên Phủ đó, vận khí của chúng ta thật sự quá tốt!

Sau khi Ngồi xuống, Hứa Thái Ninh đã nhịn không được nói.

- Ồ? Ngươi nói vậy là có ý gì?

Diệp Tùy Phong hơi hăng hái hỏi.

Hứa Thái Ninh cố ý hắng giọng một chút, nói:

- Diệp huynh, ngươi cũng đã biết thế giới Vân Tiêu cường thịnh thế nào, trong đó có những thế lực đỉnh tiêm nào đúng không?

Diệp Tùy Phong lắc đầu.

- Ha ha!

Hứa Thái Ninh chậm rãi tới gần Diệp Tùy Phong, chậm rãi mở miệng:

- Thật ra ta cũng không biết.

Diệp Tùy Phong lập tức trợn trắng tròng mắt, ngay cả Phương Tiểu Nhân ở bên cạnh cũng nhịn không được lườm hắn một cái.

- Cứ tỏ vẻ thần bí, thì ra ngươi cũng không biết.

Hứa Thái Ninh cười hắc hắc:

- Sao ta có thể biết rõ chuyện ở thế giới Vân Tiêu được chứ?

- Nhưng ta lại biết, thế lực đỉnh tiêm trong Vân Tiêu giới đều có một tiêu chí hết sức rõ ràng.

Nói xong, Hứa Thái Ninh chỉ về phương xa, đó là một cây cự mộc che trời bắt mắt.

- Thần Thụ.

Diệp Tùy Phong hơi nhếch mi.

Bây giờ, Đại Thụ Khải Mông được người ta gọi là Thần Thụ à?

Tiền đồ hài tử.

- Không phải ngươi không rõ ràng à, tại sao lại biết những chuyện này?

Phương Tiểu Nhân cũng không tin lời Hứa Thái Ninh nói.

Hứa Thái Ninh cười ha ha nói:

- Tiểu nha đầu, không phải ta đã nói với ngươi là ta có bằng hữu ở thế giới Vân Tiêu rồi à.

- Những tin tức này đều là người bạn kia của ta nói cho ta biết.

- Với lại cực kỳ trùng hợp chính là… Người bạn đó của ta cũng đang ở trong thành Thiên Phủ, ha ha ha.

Hứa Thái Ninh cất tiếng cười to, hai chữ đắc ý viết rõ trên mặt.

Diệp Tùy Phong im lặng lắc đầu, thì ra gia hỏa này vì có bằng hữu bên này nên mới vui vẻ.

Cũng đúng, đối với tuyệt đa số người chạy nạn ở đây mà nói, giới Vân Tiêu chính là một nơi hoàn toàn xa lạ, gặp phải là một tương lai tràn ngập không biết.

Nếu có người quen ở đây thì sẽ tốt hơn nhiều.

Phương Tiểu Nhân nhìn dáng vẻ đắc ý của Hứa Thái Ninh, bu lại.

- Đại ca, không phải ngươi nói ngươi cũng có bằng hữu ở thế giới Vân Tiêu à, ở thành Thiên Phủ có hay không?

Diệp Tùy Phong nhìn Đại Thụ Khải Mông xa xa một chút.

- Không biết có tính là hữu hay không?!

- Nhưng có thể xác định chính là, ta có một thân thích ở trong đó.

Hai mắt Phương Tiểu Nhân lập tức sáng lên.

Nàng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không ngờ còn thật sự có.

Thân thích cái gì, cũng rất tốt nha, cũng không biết quan hệ như thế nào.

- Không thể nào, ngươi còn có thân thích ở thế giới Vân Tiêu à?

Vẻ mặt Hứa Thái Ninh tràn đầy không tin.

Ánh mắt của Phương Tiểu Nhân quét ngang:

- Sao thế, chỉ ngươi mới được phép có bằng hữu ở đây, không cho phép đại ca ta có thân thích ở đây à?

- Ai biết bằng hữu kia của ngươi là thật hay giả.

Hứa Thái Ninh cũng trừng mắt:

- Đương nhiên là thật!

- Với lại quan hệ của chúng ta cực kỳ thân thiết!

- Tin tức liên quan tới giới Vân Tiêu đều lấy được từ chỗ của hắn!

Phương Tiểu Nhân đảo con mắt một vòng.

- Khoác lác ai không biết, có bản lĩnh thì ngươi gọi hắn ra đây đi?

- Ngươi.

Một lớn một nhỏ hai người, không hiểu thấu nổi lên tranh chấp.

Diệp Tùy Phong không để ý bọn hắn, đánh giá tràng cảnh xung quanh.

Vị trí của bọn hắn là đỉnh của một ngọn núi, nơi này bị người nào đó chém ngang, tạo ra một quảng trường như thế.

Nhóm người từ giới Thái Ly chạy nạn tới đây đều im lặng ngồi, có người lộ vẻ u ám, có người đầy mặt mê mang.

Mà trong đám người đó còn có mấy người mặc đạo bào màu trắng nhạt, đang nói chuyện với từng người cùng giới Thái Ly, hình như đưa ra bộ dáng nghi vấn với đang nhớ lại cái gì.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right