Chương 187: Phát hiện hung thủ (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,505 lượt đọc

Chương 187: Phát hiện hung thủ (2)

“Tốt rồi! Hoan nghênh trở về, con của tôi!”

Quả Pháp Đặc trị liệu xong cho Lôi Lâm, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành.

“Có thể lần nữa nhìn thấy ngài thật sự là quá tốt!” Lôi Lâm cũng mỉm cười, ôm lấy đạo sư của mình.

Lúc này, hắn mới có thời gian quan sát tình huống thương vong trong học viện của chính mình.

Bởi vì đối phương là hai học viện liên thủ, lúc trước học đồ Hắc Cốt Lâm lại chết trong chiến tranh không ít, bây giờ nhìn lại, lần này tham gia huyết đấu trong Bí cảnh, Hắc Cốt Lâm cũng tổn thương thảm trọng.

Sau từng vị đạo sư. Lúc này chỉ có mấy học đồ vụn vặt lẻ tẻ, đại bộ phận đều mang thương thế, sắc mặt âm trầm.

“Lôi Lâm! ! !” Một tiếng reo kinh hỉ vang lên bên tai.

“Bích Cơ! !” Lôi Lâm lộ ra nụ cười. Ôm lấy Bích Cơ càng thêm thành thục xinh đẹp.

“Thật tốt quá, chị còn tưởng rằng…” Trong mắt Bích Cơ đã tuôn ra nước mắt.

Xem ra, cô nàng vẫn luôn lo lắng cho Lôi Lâm, nhưng hoàn toàn không biết Lôi Lâm chính là người thần bí lúc trước cứu cô nàng.

Lôi Lâm lại nhìn Bích Cơ một chút, kinh ngạc phát hiện trên người cô nàng rõ ràng không bị thương tích gì, chính là tinh thần nhing có chút không tốt lắm, không khỏi hơi kinh ngạc. Đối với học đồ Hắc Cốt Lâm mà nói, cho dù là cấp 3, bị đại quân đối phương vây chặt cũng không dám nói có thể giữ được tánh mạng.

Dường như là thấy được Lôi Lâm nghi hoặc, Bích Cơ chủ động giải thích: “Sau khi chị đi vào đã gặp Mạt Lỵ Phỉ, lại đụng phải một học đồ rất lợi hại của đối phương, may là có một người xa lạ đã cứu chị. Sau đó, chị gặp Phỉ Lặc, là hắn một mực mang theo chị trên người, chị mới có thể sống đến hiện tại…”

Bích Cơ chỉ tới một học đồ đứng sau một vị đạo sư.

Lôi Lâm nhìn sang, quả nhiên là Phỉ Lặc lúc trước từng gặp, ba năm qua đi, nhìn hắn càng thêm thành thục, hơn nữa càng có mị lực.

Có một học đồ cấp ba che chở, hơn nữa vận khí hơi tốt. Có thể còn sống sót cũng là chuyện có thể hiểu được, Lôi Lâm gật gật đầu, không tiếp tục hỏi.

Lại hàn huyên vài câu cùng Bích Cơ xong, trông thấy trong cửa Bí cảnh đi ra phần lớn là học đồ của phe đối địch, có rất ít học đồ của Hắc Cốt Lâm đi ra, Lôi Lâm mới âm thầm cảm thán: “Xem ra, lần này Hắc Cốt Lâm hoàn toàn là tổn thất nặng nề, chỉ sợ trong một thời gian ngắn, học viện Hắc Cốt Lâm sẽ xuất hiện tình huống số lượng đạo sư nhiều hơn học sinh…”

Ầm! ! Lúc này lại một học đồ từ cửa đi ra.

Áo bào xám của học đồ Hắc Cốt Lâm mặc trên người đã rách không ít lỗ hổng, vết thương chồng chất, còn có máu đen, hơn nữa, một cánh tay đã không cánh mà bay.

“Là Gia Môn! ! !” Đồng tử Lôi Lâm có chút sáng ngời.

Đối với phù thủy mà nói, tàn tật hoàn toàn không phải vấn đề gì, có rất nhiều loại vu thuật thần bí có thể khiến tay cút mọc lại.

Gia Môn cố chống đi vài bước, sau khi nhìn thấy đạo sư của học viện Hắc Cốt Lâm, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, lập tức đã hôn mê.

Xoạt! ! ! Một bóng trắng trực tiếp ra xuất hiện trước mặt Gia Môn, tiếp được hắn.

Đợi bóng trắng tán đi về, Lôi Lâm mới nhìn đến hình dáng của vị phù thủy kia—— toàn thân chỉ còn lại khung xương màu trắng, vẫn còn u hỏa trong đầu lâu!

“Đa La Đặc đạo sư!” Lôi Lâm gọi ra tên của khung xương này.

Lúc trước, chính là người này dẫn Lôi Lâm tiến vào học viện Hắc Cốt Lâm, hơn nữa, người này cũng là đạo sư Gia Môn, còn ban cho vật phẩm ma hóa, xem ra rất là sủng ái đối với Gia Môn.

“Tốt rồi! Trải qua dò xét, bên trong bí cảnh đã không có bất kỳ học đồ còn sống nào, đóng cửa đi!”

Người áo đen đứng trước ba viện trưởng nói ra.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai bên học viện đều lâm vào yên tĩnh, tiếng nức nở trầm thấp cùng tiếng thở dài lập tức liên tiếp vang lên.

“Không! ! ! Thác Lôi Tác Tư của tôi đâu? Hắn nhất định còn ở bên trong!”

“Ngân trảo Tác Luân đâu? Nhanh đi ra! Nhưng hắn là học đồ thiên tài, Hắc Cốt Lâm sao có thể giết được hắn?”

...

” Ma Nhĩ Phỉ Tư, Ma Nhĩ Phỉ Tư Tại ở nơi nào?”

Từ trong học viện đối diện, không ngừng truyền đến kinh hô.

Mà bên phía Hắc Cốt Lâm, có lẽ đã có đoán trước đối với kết quả, tuy cũng đã chết rất nhiều học đồ thiên tài, các vị đạo sư phản ứng nhỏ hơn so với Lôi Lâm dự tính.

Cho dù Mai Lâm là thiên tài Dược tề học đến cuối cùng cũng chưa hề đi ra, Quả Pháp Đặc đạo sư cũng chẳng qua là hơi than thở nhẹ một tiếng.

“Thác Lôi Tác Tư! Thác Lôi Tác Tư! Tôi lưu lại tọa độ tinh thần ở trên người hắn, hắn nhất định ở chỗ này đấy! ! !”

Đối diện có một lão đầu có râu màu xanh da trời điên cuồng gào thét vài tiếng, lập tức niệm chú ngữ.

Ầm! ! !

Một vòng ánh sáng lam sắc từ trên người Gia Môn đã ngất đi trôi nổi bay lên, bên trong ẩn ẩn bao vây lấy một huy chương học đồ.

“Ồ! Không! Thác Lôi Tác Tư! Tao muốn giết mày! ! !”

Khuôn mặt của lão đầu đối diện có ria màu lam kia trực tiếp vặn vẹo, lôi điện phù khổng lồ hiện tại giữa không trung.

“Loại uy thế này, Thác Lôi Tác Tư so sánh với thì hoàn toàn chính là thứ cặn bã ah!” Lôi Lâm nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy phi thường vui mừng.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right