Chương 198: Gia nhập (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,791 lượt đọc

Chương 198: Gia nhập (1)

“Vừa vặn, trên tay của ta có manh mối liên quan với di tích phù thủy chính thức…” Gia Môn nói.

Sau khi nghe Lôi Lâm trả lời, nụ cười trên mặt Gia Môn càng thêm nồng đậm.

“Di tích? Manh mối? Cậu còn dám đi ra ngoài?”

Lôi Lâm hơi kinh ngạc, người ở bên ngoài đều nghĩ Gia Môn là hung thủ đã sát hại thiên tài học đồ Thác Lôi Tác Tư của thế lực đối địch, đã bị phù thủy chính thức của đối phương ghi hận, lúc này mà hắn còn dám ra ngoài thám hiểm?

Sau khi nghe thấy Lôi Lâm nói thế, vẻ mặt Gia Môn lập tức biến thành âm trầm.

“Lão gia hỏa kia, ta sớm muộn gì cũng sẽ muốn giết lão! ! ! Biến thi thể của lão thành tiêu bản, đặt ở trong phòng thí nghiệm…”

Gia Môn nguyền rủa xong mới giải thích với Lôi Lâm: “Hắc Dạ Hải Đăng vẫn là một thế lực rất cường đại đấy, có vị đại nhân kia điều đình, Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ và Bạch Thụ Lâm Thành Bảo tuyệt đối không dám trả thù vào lúc này, trừ phi bọn hắn muốn lập tức bị hủy diệt!”

“Trái lại, theo thời gian trôi qua, đặc biệt là hiệp định ngưng chiến chỉ ký hai mươi năm, tình cảnh của ta mới có thể càng ngày càng nguy hiểm, vì thế, ta phải làm ra phản kích, để tánh mạng của mình được bảo đảm hơn!”

“Tấn cấp lên phù thủy chính thức?” Lôi Lâm nhíu lông mày lại, đoán được suy nghĩ của Gia Môn.

“Không sai ! Có thể đối phó với phù thủy đại nhân thì vĩnh viễn chỉ có một vị phù thủy khác!” Trên mặt Gia Môn chợt lóe lên vẻ mơ ước “Chỉ cần ta trở thành phù thủy chính thức, còn sợ đối phương trả thù sao?”

Lôi Lâm gật gật đầu, mạch suy nghĩ của Gia Môn rất đúng.

Học viện cùng đạo sư bảo hộ đều là người khác, luôn luôn có khả năng bị đoạt đi, chỉ có lực lượng của chính mình, mới là tin cậy nhất đấy! !

Sau khi hiểu rõ tình huống, Lôi Lâm biến thành càng thêm thong dong, chậm rãi dựa vào ghế.

“Vậy thì ta có hai vấn đề, di tích ở nơi nào? Vì sao tìm ta?”

Gia Môn hít sâu một hơi, hắn biết nếu không đưa ra một ít tình báo chân thật thì Lôi Lâm hoàn toàn sẽ không mắc câu đấy.

“Vị trí cụ thể của di tích thì ta không thể tiết lộ cho cậu, nhưng có thể nói cho cậu biết phạm vi đại khái là ở gần Nguyệt Cầm sơn mạch…”

Khi Gia Môn nói ra bốn chữ Nguyệt Cầm sơn mạch, đồng tử Lôi Lâm thoáng co rụt lại, nhưng rất nhanh đã thu liễm về, quá trình này chỉ xảy ra trong nháy mắt, hoàn toàn không bị Gia Môn phát hiện.

“Về phần tại sao tìm cậu?”

Trên mặt Gia Môn khẽ cười khổ: “Ở gần Nguyệt Cầm sơn mạch đầy rẫy độc vật trí mạng và chướng khí, nhất định phải có một vị học đồ Dược tề học bên người. Mới có thể bảo đảm an toàn của chúng ta… Hiện này, trong Học viện Hắc Cốt Lâm, học đồ Dược tề học mà ta quen, hơn nữa đã đạt tới học đồ cấp 3, chỉ có một mình cậu thoi…”

Lôi Lâm hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới chuyện học đồ trong học viện còn không đến năm mươi người.

Nếu là trước kia, trong Học viện Hắc Cốt Lâm có hơn một ngàn học đồ, học đồ Dược tề học cũng không thiếu, Gia Môn hoàn toàn có thể chậm rãi chọn lựa.

Nhưng sau khi huyết đấu chấm dứt, pjamk vi để Gia Môn lựa chọn lập tức biến thành cực kỳ nhỏ hẹp, thậm chí chỉ có mỗi Lôi Lâm là phù hợp!

“Tuy không biết di tích mà Gia Môn nhắc tới có phải do Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại hay không, nhưng ác linh La Mạn đã có thể tìm tới manh mối truyền thừa, Gia Môn hoàn toàn cũng có khả năng phát hiện ra cái gì…”

Trong lòng Lôi Lâm không ngừng suy nghĩ, biểu hiện ra ngoài lại là vẻ do dự.

“Chiến tranh mới vừa chấm dứt. Hiện tại rời khỏi học viện quá nguy hiểm…”

“Căn cứ vào tin tức mà ta nhận được, đây chính là di tích của một vị phù thủy chính thức, bên trong nói không chừng còn có tin tức cùng tư liệu quan hệ tới chuyện làm thế nào để tấn thăng thành phù thủy chính thức. Đây chẳng phải là chuyện cậu muốn làm sao? Hơn nữa, chỉ cần cậu đồng ý đi cùng, về mặt thu hoạch…”

Gia Môn nhìn thấy vẻ mặt Lôi Lâm, trong lòng quýnh lên, không khỏi vội đưa ra điều kiện.

Lôi Lâm làm ra vẻ giãy dụa, cuối cùng đồng ý với Gia Môn sẽ trở về cân nhắc vài ngày.

Nhìn thấy Lôi Lâm như vậy, Gia Môn cũng chỉ có thể đồng ý.

Dù sao, ở trong mắt hắn thì Lôi Lâm đã có chút động tâm rồi.

Quả nhiên, vào ngày hôm sau, Lôi Lâm đã tìm tới Gia Môn, nói về quyết định gia nhập.

...

Sáng sớm, Lôi Lâm cùng Gia Môn cưỡi hai con hắc mã, dưới nắng sớm chiếu rọi rời khỏi Học viện Hắc Cốt Lâm.

Trước lúc rời đi, Lôi Lâm quay đầu nhìn về phần mộ cực lớn trên mặt đất.

Kiến trúc bên ngoài là nham thạch màu xám, vẫn đầy vết rách giống lần trước, nhưng dường như là ảo giác của Lôi Lâm, những khe hở này giống như nhỏ hơn so với lần trước một chút.

Dường như phần mộ cực lớn này là một vật còn sống vậy, đang thong thả tự mình chữa trị.

“Khi mình trở lại lần nữa, tất cả đều có khả năng thay đổi!”

Lôi Lâm liếc nhìn Học viện Hắc Cốt Lâm lần cuối cùng, biến mất trong Hắc Sâm Lâm.

...

Sau năm ngày, bên ngoài một trấn nhỏ ở miền tây Chiểu Công quốc.

Ở bên cạnh đường lớn, ba học đồ đang đợi chờ.

Đạp đạp đạp! ! ! Trong mắt của ba người, ở cuối đường phương xa xuất hiện thân ảnh hai kỵ sĩ.

Hai kỵ sĩ dừng lại trước mặt ba người, lộ ra khuôn mặt của Lôi Lâm cùng một học đồ lạ lẫm khác.

“Lôi Lâm, ta đến giới thiệu với cậu, vị này chính là Ba Tát Vi các hạ, đến từ Lily gia tộc…”

Trong miệng người xa lạ phát ra giọng nói của Gia Môn, giới thiệu cho Lôi Lâm biết. Vì tránh né phiền toái, Gia Môn thay đổi sang gương mặt mới.

“Còn đây là Hạ Á, đây là La Tư!”

Gia Môn giới thiệu cho Lôi Lâm biết về thành viên trong tiểu đội, Ba Tát Vi có mái tóc dài màu vàng óng ánh sáng chói, mặc áo choàng màu bạc, nhìn rất đẹp đẽ quý giá, nếu không phải chuyên môn thêu dấu hiệu học đồ, thậm chí Lôi Lâm sẽ tưởng rằng vị đạo sư nào gia nhập đội ngũ Gia Môn.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right