Chương 205: Diệt sạch (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,348 lượt đọc

Chương 205: Diệt sạch (2)

“Cuối cùng cũng giết chết!” Gia Môn cùng Hạ Á ở đằng sau thở dài một hơi.

“Vẫn còn tên này!”

Xì xì xì! Rừng cây tách ra, thân ảnh La Tư xuất hiện trước mặt đám người, chỉ là hắn lúc này, bề ngoài xuất hiện biến hóa cực lớn.

Toàn bộ cánh tay phải nổ tung, lộ ra rất nhiều vảy màu trắng, nửa bên mặt vẫn còn vài miếng vảy màu xanh.

Mà trên cánh tay phải hắn còn đang nắm chặt một cái đầu tràn ngập vẻ hoảng sợ trên mặt —— chính là học đồ vừa mới chạy trốn kia!

“Nhân thể cải tạo thí nghiệm? Còn hoàn toàn như vậy!”

Bốn người Lôi Lâm đều có chút giật mình.

Tuy sau khi đạt tới học đồ cấp 3 có thể đối tiến hành cường hóa cùng cải tạo nhất định đối với thân thể của mình, nhưng lực lượng tinh thần của học đồ so với phù thủy chính thức còn kém một khoảng cách rất dài, rất nhiều ngành học cao đẳng cùng tri thức dự trữ cũng chưa đủ, cường hành cải tạo bản thân thường thường sẽ tạo thành tổn thương không đảo ngược được.

Mà trạng thái hiện tại của La Tư, trong ánh mắt lại rất tỉnh táo.

Sưu sưu, cánh tay đầy vảy màu trắng không ngừng thu về thân thể La Tư, rất nhanh, nửa người trên của La Tư đã khôi phục lại bộ dạng người bình thường.

La Tư lắc lắc tay phải, trực tiếp ném đầu tên học đồ kia xuống mặt đất, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Hiện tại, phiền toái đã được giải quyết!”

“Không sai!” Gia Môn nhìn thoáng qua La Tư, “Chúng ta trở thành bằng hữu đã hai năm rồi, tuy ta biết cậu có trình độ biến dị học rất cao, nhưng không ngờ đã đến tình trạng cải tạo thân thể!”

La Tư nhìn bốn người Lôi Lâm, nhún vai, “Học đồ luôn luôn cần có át chủ bài đấy, không phải sao?”

“Tốt rồi! Tuy chúng ta đã xử lý hết đối phương, nhung để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên mau chóng thăm dò di tích rồi rời khỏi nơi đây…”

Ba Tát Vi cũng thu cự kếm màu bạc vào tay rồi đề nghị.

“Hoàn toàn chính xác! Đối phương có khả năng tiết lộ hành trình cho những người khác, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở Nguyệt Cầm sơn mạch!”

Lôi Lâm đứng ở một bên phụ họa.

“Được! Vậy chúng ta lập tức xuất phát!”

Gia Môn gật gật đầu, muốn dẫn dắt đám người rời đi.

“Đợi một chút, ở trên người hắn ta còn tìm được cái này!” La Tư cười cười, ném một quyển trục màu vàng nhạt cho Gia Môn.

“Đây là…” Gia Môn mở ra xem, sắc mặt đột nhiên biến thành phi thường khó coi, giống như người chết vậy.

“Chip, ghi chép!” Trong tích tắc Gia Môn mở địa đồ ra, Lôi Lâm lập tức lợi dụng Chip ghi chép lại toàn bộ địa đồ.

Nhìn từ địa hình thì trên bản đồ miêu tả cũng là Nguyệt Cầm sơn mạch, hơn nữa, trong ấn ký rừng rậm màu đen còn một dây nhỏ màu đỏ, từ lối vào ở thị trấn tiểu Nguyệt Cầm lan tràn đến chỗ sâu sơn mạch, rồi ngừng lại ở một chỗ đánh dấu là vách núi, hơn nữa ở cuối vách núi còn có đánh dấu chữ “Vườn hoa Địch Luân”.

“Xác định mục đích của đối phương cũng là di tích của chúng ta sao?” Lôi Lâm đột nhiên hỏi.

“Không sai!” Gia Môn hung hăng gật đầu, đột nhiên thúc giục: “Chết tiệt, ta không biết chủ nhân di tích lúc trước để lại bao nhiêu manh mối, nhanh chóng hành động thôi, ta không muốn gặp phải một di tích đã bị vơ vét trống không!”

Lôi Lâm âm thầm giật mình, nếu như chính là Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại truyền thừa, nhất định hy vọng có người có thể phát hiện cũng kế thừa, vậy khẳng định sẽ để lại chỉ dẫn, có lẽ còn không chỉ một phần.

Vào lúc này, Lôi Lâm đã hoàn toàn xác định, manh mối di tích mà Gia Môn phát hiện chính là truyền thừa mà Đại phù thủy Thâm Hồng lưu lại!

Bởi vì có khả năng bị người khác nhanh chân đến trước, năm người mang theo tâm tình nặng nề lên đường, sắc mặt đều không quá tốt.

Nhưng bọn hắn đi đường với tốc độ thật nhanh, chỉ tốn thời gian mấy tiếng, đã đi tới chỗ sâu Nguyệt Cầm sơn mạch.

Lúc này sơn mạch so với lúc mới vào đã rất khác biệt.

Dáng vẻ thảm thực vật đã thay đổi cực lớn, nếu như nói ở biên giới Nguyệt Cầm sơn mạch, cây cối vẫn sinh trưởng bình thường thì hiện tại đám Lôi Lâm nhìn thấy chính là một số loài khá kỳ dị.

Trong đó nhiều nhất vẫn là một loại cỏ màu trắng tinh cực lớn, lá cây hình xoắn ốc quỷ dị.

Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, cả biển cây lại thoáng lay động, phát ra tiếng động như phím đàn.

Leng keng thùng thùng! ! ! Tiếng đàn dương cầm rất lộn xộn, khiến đáy lòng Lôi Lâm có chút tức giận, càng có một dục vọng muốn liều lĩnh lao ra!

“Phải cẩn thận! Đây là bụi cỏ phím đàn, thanh âm phát ra có khả năng hấp dẫn người bình thường, cho dù là phù thủy học đồ cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định!”

Lôi Lâm lên tiếng nhắc nhở: “Lúc trước người trong thị trấn tiểu Nguyệt Cầm bị mất tích, rất có thể chính là bị loại thanh âm này hấp dẫn, lâm vào mê huyễn mà cuồng nhiệt đến chết…”

Lập tức, Lôi Lâm rút ra mấy ống dược tề từ trong túi đeo lưng rồi phân phát cho đám người Gia Môn.

“Đây là trấn định tề mà ta luyện chế có thể chống lại hiệu quả như vậy!”

Gia Môn, La Tư, Hạ Á nhìn ống nghiệm, sau khi nếm thử dược tính đã trực tiếp nuốt xuống.

Mà Ba Tát Vi khẽ lắc đầu biểu thị không cần, trực tiếp trả dược tề cho Lôi Lâm.

“Ta không cần!”

Lôi Lâm nhún nhún vai, trực tiếp đi phía trước dẫn đường.

Trên con đường tiếp theo có đầy độc khí cùng các loại bẫy rập, những thứ này cần học đồ Dược tề đến giải quyết.

Đây cũng là nguyên nhân mà Gia Môn tìm tới Lôi Lâm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right