Chương 219: Động thủ (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,637 lượt đọc

Chương 219: Động thủ (1)

“Đúng thế! Một phù thủy chính thứctruyền thừa lập tức khiến tình hữu nghị của chúng ta vỡ tan!”

Gia Môn chậm rãi nói.

“Không chỉ như vậy!” Trên người Ba Tát Vi lại mọc đầy chất lỏng kim loại, tạo thành một bộ áo giáp màu trắng bạc.

“Nếu như chỉ là mô hình vu thuật hay Nước thuốc Cách Lâm gì đó, tao căn bản sẽ không quá để ý, nhưng đây chính là truyền thừa Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư!”

Trên mặt Ba Tát Vi hiện ra vẻ ửng hồng.

“Đây chính là Thâm Hồng đại phù thủy! ! ! Là truyền thừa phù thủy cấp bốn! ! ! ! !”

“Thâm Hồng đại phù thủy? !” Trên mặt Gia Môn hiện ra vẻ hiểu rõ, hắn đương nhiên cũng từng nghe nói về truyền thuyết cố sự của vị nhân vật vĩ đại này.

Nhưng ở trong truyền thuyết, Thâm Hồng đại phù thủy đại thể chỉ xuất hiện bằng danh hiệu, bản danh chân chính ngoài biến thái như Lôi Lâm luôn đọc bất kỳ quyển thư tịch nào hay phù thủy quý tộc truyền thừa như Ba Tát Vi thì đúng là ít có người biết.

Ba Tát Vi không hề che giấu sát cơ trên mặt chút nào, đột nhiên vung trường kiếm màu trắng chém thẳng tới Gia Môn.

Rào! ! ! Mũi nhọn trường kiếm nứt ra, vô số ngân châm bé nhỏ bắn xuyên Gia Môn phi qua.

“Hình thái Tấm khiên!” Gia Môn hô to một tiếng, từ trong huy chương màu xanh lục bắn ra càng nhiều dây leo, ở trước mặt Gia Môn hội tụ thành một mặt thuẫn màu xanh lục to lớn.

Leng keng leng keng! ! ! Một lượng lớn ngân châm nhỏ giống hạt mưa bắn vào tấm thuẫn bằng dây leo, lưu lại rất nhiều lỗ thủng nhỏ.

Lực xung kích cực lớn khiến Gia Môn không ngừng phải lùi lại, trên mặt cũng hiện ra vẻ tuyệt vọng.

“Gia Môn! Tao biết hết tất cả thủ đoạn của mày, ngoại trừ vật phẩm ma hóa ra, còn có thể có lá bài tẩy gì khác?”

Lúc này Ba Tát Vi còn không quên đả kích lòng tự tin của Gia Môn.

“Lôi Lâm. Đồng thời động thủ! Bằng không chúng ta đều phải chết! ! !” Gia Môn rút lui đến trước một kệ sách, quay đầu hô to với Lôi Lâm.

“Lôi Lâm! Không nên tin lời nói của hắn. Chỉ cần cậu có thể chờ ở một bên, thậm chí trợ giúp ta. Ta có thể thề, cậu sẽ được tình hữu nghị của Lily gia tộc!”

Nghe hai bên lôi kéo, trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ do dự, lập tức rút lui hai bước, có chút sợ sệt nói: “Không! Ta không muốn truyền thừa gì đó, các người để ta rời đi nơi này. . .”

Nghe Lôi Lâm nói thế, trên mặt Gia Môn tái đi, có chút tức đến nổ phổi, ngay cả tấm thuẫn bằng dây cũng tán loạn đi không ít.

Mà Ba Tát Vi lại bỗng nhiên cười to lên: “Ha ha. . . Lily gia tộc tuyệt đối hoan nghênh một dược tề sư như Lôi Lâm cậu gia nhập. . .”

“Mà Gia Môn! Mày xong rồi!”

Lập tức, trường kiếm trên tay Ba Tát Vi lần thứ hai tách ra, một giọt kim loại nhỏ ở trạng thái lỏng trôi nổi giữa không trung, lập tức hóa thành từng gai nhọn.

“Dựa vào máu. . .”

Nhìn thấy công kích của đối phương, trên mặt Gia Môn hiện ra vẻ tuyệt vọng, lần thứ hai dùng tới phương pháp lúc trước, bôi máu tươi của chính mình lên trên huy chương màu xanh lục.

Trong nháy mắt, tấm thuẫn dây mây màu xanh lục cũng biến thành màu máu, biến thành một mặt cự thuẫn màu đỏ.

“Năng lượng trong huy chương của mày sắp tiêu hao hết rồi đúng chứ? Cho dù dùng máu của mày thay thế thì có thể chống đỡ bao lâu!”

Ba Tát Vi hét lớn, vô số phi châm đâm tới Gia Môn.

Ầm! ! !

Cự thuẫn màu đỏ ầm ầm nổ tung, vô số phi châm đâm xuyên qua thân thể Gia Môn.

Trên người Gia Môn có vô số lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài. Trong nháy mắt đã nhuộm cả người thành màu đỏ, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng và tiếc nuối, chậm rãi ngã xuống.

“Vù vù. . .” Khí tức Ba Tát Vi có chút nặng nề, hắn xoay người nhìn thẳng tới Lôi Lâm.

“Rất tốt! Vừa nãy cậu không cùng hắn tấn công ta!” Ba Tát Vi chỉ tay vào Gia Môn nằm trong vũng máu. Trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.

“Tao- người thừa kế của Lily gia tộc, là kiêu ngạo của Hắc Cốt Lâm, bạch ngân chi kiếm, Ba Tát Vi! Có thể cho phép mày lựa chọn cách chết! ! !”

Lúc nói chuyện, trong mắt Ba Tát Vi xuất hiện vẻ thương hại, vẻ mặt đầy đùa bỡn, giống như sư tử đang không ngừng đùa cợt một con thỏ nhỏ.

“Lựa chọn. . . Cái chết. . .” Lôi Lâm miễn cưỡng nở một nụ cười.“Ba Tát Vi đại nhân, ta không hiểu ý của ngài!”

“Ý của tao đã rất rõ ràng, mày chỉ có thể chết ở chỗ này!” Ba Tát Vi vẻ mặt lãnh khốc, ” Truyền thừa của Thâm Hồng đại phù thủy, thực sự là quá quan trọng , tao không cho phép bất kỳ một chút tin tức nào lộ ra ngoài!”

“Vốn là một dược tề sư thiên tài, mày sẽ có tiền đồ rất sáng sủa , đáng tiếc. . .” Ba Tát Vi nhìn Lôi Lâm, trong mắt hiện lên vẻ mặt tiếc hận, giống thật sự đang tiếc hận thay Lôi Lâm.

“Hay là, mày có thể lựa chọn tự mình giải quyết. . . Có thể bớt được một chút đau khổ. . .”

Ba Tát Vi dần đến gần Lôi Lâm, âm thanh cũng biến thành nhẹ nhàng đầy dụ dỗ.

Trong giọng nói của hắn giống như có một luồng ma lực đặc biệt, đang dụ dỗ Lôi Lâm làm theo mệnh lệnh của hắn.

Hai mắt Lôi Lâm mờ mịt, trong miệng vô thức nỉ non: “Ta nghĩ. . .”

“Thành công!” Trên mặt Ba Tát Vi chợt lóe lên vẻ vui mừng.

Đang lúc này! Lôi Lâm đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn cùng hàm răng trắng nõn: “Tao muốn mày chết! ! ! !”

Ầm! ! !

Một ánh bạc trong nháy mắt từ trên tay Lôi Lâm bay ra, đánh tới mặt Ba Tát Vi.

Trên mặt Ba Tát Vi hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng một đoàn kim loại ở trạng thái lỏng tự động hiện ở ngoài gò má, hóa thành một tấm mặt nạ màu trắng.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right