Chương 233: Thuật sĩ cấp 1 (1)
Khi Lôi Lâm bất tỉnh đi, tia sáng màu đỏ bên trong lầu hai căn biệt thự không chỉ không biến mất, trái lại còn đang dần dần tăng mạnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã tới sáng ngày thứ hai.
Tia sáng màu đỏ càng ngày càng mạnh, ngay cả phù văn màu xanh lam trên vách tường đều vang lên tiếng kẹt kẹt, bắt đầu không chống đỡ nổi.
Lách cách! ! ! Giống như pha lê vỡ nát, phù văn màu xanh lam rốt cục bắt đầu tán loạn, tia sáng màu đỏ xuyên thấu qua vách tường, lan ra bên ngoài biệt thự.
“Mau nhìn kia! Đó là cái gì?”
Biệt thự xuất hiện tình huống khác thường, rốt cục bị người qua đường phát hiện, một người đàn ông đầu trọc giống thương nhân chỉ vào biệt thự của Lôi Lâm bắt đầu kêu gào.
Mà nhìn theo ngón tay của hắn là có thể phát hiện ra lúc này tầng hai của biệt thự đang không ngừng bắn ra tia sáng màu đỏ.
Tia sáng màu đỏ chói mắt như vậy, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể che giấu được.
Mà khi ánh sáng không ngừng lan ra bên ngoài, rất nhiều người bình thường tới gần biệt thự Lôi Lâm còn không biết xảy ra chuyện gì, đã trực tiếp ngất đi.
Oành! ! ! Thương nhân đầu trọc vừa rồi còn chỉ vào biệt thự của Lôi Lâm, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ, giống như sinh vật nhìn thấy thiên địch, hai tay gắt gao ôm lấy ngực, hai mắt trắng bệch, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Khi tia sang đỏ không ngừng mở rộng, hiện tượng người đi đường ngã xuống đất càng ngày càng nhiều, dần dần lan rộng ra cả con đường.
Các thị dân sợ hãi kêu khóc, từng đoàn người cùng chung một chỗ, không ngừng chạy ra khỏi thành thị, giống như ở phía sau có ác ma đáng sợ đang đuổi.
...
Lôi Lâm mở một giấc mơ rất dài.
Ở trong mơ, hắn là một ấu xà rất nhỏ, không ngừng trốn đông nấp tây, học tập kỹ xảo đi săn.
Thế giới xung quanh là một mảnh hỏa diễm, đâu đâu cũng có dung nham và tảng đá màu đen nóng bỏng, trong tầm nhìn chỉ có một mảnh hoả hồng.
Mà hắn rốt cục dần dần lớn lên, từ một ấu xà cần tránh né kẻ địch khắp nơi đã biến thành kẻ săn mồi mạnh mẽ ở tầng cao nhất trong thiên nhiên.
Bất kể là sinh vật khủng bố dữ tợn thế nào, ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể nghênh tiếp tử vong, bị hắn nuốt.
Lôi Lâm không ngừng mở rộng lãnh địa. Rốt cục có một ngày, hắn đến một chỗ địa vực.
Nơi đó đâu đâu cũng có đồng loại của hắn, từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác khát vọng, bức bách hắn không ngừng bò về nơi sâu xa.
Càng bò sâu vào trong, đồng loại có khí tức còn cường đại hơn hắn lại càng nhiều, có một số con chỉ thoáng tản ra một tia uy thế đã để hắn có cảm giác không kịp thở.
Đồng thời, hỏa diễm và lưu huỳnh chung quanh nhanh chóng rút đi, thay vào đó là hắc ám nồng nặc thiêu không ra.
Loại hắc ám này mang theo bóng tối vô tận, khiến hắn có cảm giác an toàn như được trở lại cơ thể mẹ vậy.
Mà trong hắc ám, hắn rốt cục nhìn thấy ——
Một bóng xà lớn giống như có thể vắt ngang qua chân trời, giống như tinh cầu trong vũ trụ vậy, vĩnh hằng mà mạnh mẽ, mỗi một con cự xà trong đó đều mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của hắn.
“Hí! ! !”
Lôi Lâm phun ra lưỡi về đám bóng xà kia, phát ra tiếng vang đặc biệt của loài rắn.
Bóng xà tản ra, lộ ra một thân ảnh phụ nữ có mái tóc màu đen ở trong.
Người phụ nữa tóc đen có khuôn mặt cực kỳ hoặc mị. Hai mắt là màu đồng xanh, không khác gì lưu ly tốt nhất, đôi mắt trong suốt thấy đáy, mái tóc dài ở phía sau không ngừng bay bay, giống như từng con rắn nhỏ.
Mái tóc dài màu đen khiến người phụ nữ càng có thêm phần mị lực kỳ dị.
“Con đến rồi! ! !” Người phụ nữ mở miệng, âm thanh trực tiếp vang lên trong lòng Lôi Lâm, cô ta dùng một loại ngôn ngữ cực kỳ quái dị, trước đó Lôi Lâm chưa từng nghe, nhưng hắn lại nghe hiểu được.
Lôi Lâm vừa muốn mở miệng hỏi, đột nhiên trước mắt đã sang bừng.
Đưa tay ngăn trở tia sáng. Phát hiện là bàn tay của nhân loại, lúc này hắn mới phát hiện mình đã tỉnh lại.
“Nghĩ ra rồi, mình là Lôi Lâm, đang tiến hành nghi thức chuyển hóa huyết mạch, thử đột phá bình cảnh…”
Cuộc đời trong mộng chân thực giống như chính hắn đã trải qua xuất hiện trong đầu Lôi Lâm, trong lúc nhất thời khiến Lôi Lâm có cảm giác cảnh còn người mất.
Giống như tất cả mọi thứ ở hiện thực đều bị một tầng vải mỏng che lại khiến tầm nhìn không rõ.
Dần dần, lượng lớn ký ức mới xuất hiện trong đầu Lôi Lâm.
“Biệt thự hỏng rồi sao?” Lôi Lâm nhìn kiến trúc chung quanh đã sụp đổ một chút, còn có ánh mặt trời trực tiếp xuyên qua nóc nhà, rốt cục phát hiện ra điểm không đúng.
Lấy Lôi Lâm làm trung tâm, trong phạm vi mấy dặm chung quanh đều vô cùng bừa bộn, đồng thời, trừ hắn ra, cũng không có sinh mệnh khác nào còn sống sót.
“Xem ra, là trận pháp hấp thu năng lượng đã bị phá vỡ khiến lượng lớn phóng xạ tản ra tạo thành…”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của mình, đột nhiên nhớ tới đến: “Thuật sĩ? ! Mình thăng cấp thế nào rồi?”
Lúc này toàn thân hắn vẫn không mảnh vải như cũ, nhưng Lôi Lâm có thể cảm giác được dưới làn da của mình có một luồng sức mạnh cường đại, đồng thời lực lượng tinh thần cũng tăng vọt lên rất nhiều so với trước.
Lôi Lâm đột nhiên để ý thức chìm vào thức hải.
Lúc này trong biển ý thức, khắp nơi đều tràn ngập vầng sang màu đỏ, nhuộm cả thức hải thành màu đỏ ngầu.
Mà ở nơi trung tâm có một tinh thể che kín bát diện phù văn trận pháp, đang lẳng lặng trôi nổi trong thức hải.
Cảm giác mạnh mẽ không ngừng lan tràn ra toàn thân Lôi Lâm.
Cảm thụ thiên phú vu thuật trên tinh thể, khóe miệng Lôi Lâm cong lên hiện ra một nụ cười, biết mình rốt cục đã thành công thăng cấp lên thuật sĩ, từ nay về sau, chính thức bước vào hàng ngũ phù thủy!
“Chíp, điều ra ghi chép giám sát trước đó!”
“Đo ra thành phần thích hợp để chủ thể hấp thu! Phán đoán là huyết dịch tinh hoa của Khoa Mạc Âm cự xà! Bắt đầu hấp thu!”
“Huyết mạch đang đốt cháy! Lực lượng tinh thần của chủ thể tăng lên cực lớn!”
.