Chương 244: Phỉ Lặc (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,037 lượt đọc

Chương 244: Phỉ Lặc (2)

Vừa nghĩ tới Cửu Hoàn Bạch Tháp, Lôi Lâm đột nhiên nghĩ đến Kiều Trị.

Thiếu niên này cùng đường với hắn, cuối cùng tiến vào Cửu Hoàn Bạch Tháp học tập, chớp mắt một cái thời gian đã qua năm, sáu năm, tư chất linh hồn của hắn là cấp 4, có lẽ cũng trở thành học đồ cấp ba.

“Cũng không biết bọn hắn thế nào rồi?”

Lôi Lâm lầm bầm một câu, tăng nhanh tốc độ chạy về Nguyệt Cầm sơn mạch.

“Ầm! ! !”

Sơn động lớn trực tiếp đổ nát, cho thấy người vừa xuất thủ sự phẫn nộ.

Tro bụi rơi xuống, hiện ra thân ảnh một ông lão mặc ngân giáp màu trắng.

Trên mặt ông lão này còn mang theo trang sức kỳ dị từ kim loại làm thành, trong con mắt màu bạc có lửa giận.

“Lại. . . Thậm chí ngay cả Khuê Lôi Đặc đều bị sát hại!”

“Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!” Ông lão cắn răng, trán nổi gân xanh lên.

. . .

Gần đây tâm tình của Phỉ Lặc tương đối khá.

Đặc biệt khi người hầu cùng học đồ cung kính xưng hô với hắn là “Phỉ Lặc phù thủy đại nhân”, trong lòng hắn đều sẽ thấy tự đắc.

Phỉ Lặc đúng là có lý do có thể tự kiêu.

Khi chưa tới ba mươi tuổi mà hắn đã thành công thăng cấp lên phù thủy! Loại tốc độ này, ngay cả đạo sư của chính hắn cũng phải thán phục.

Phỉ Lặc rất hưởng thụ cảm giác được người khác khiếp sợ này.

Đồng thời., bởi hắn có danh là thiên tài khiến Tử Kinh Hoa gia tộc chủ động tìm tới cửa mời chào, đưa ra điều kiện rất phong phú.

Ký kết linh hồn khế ước cũng càng rộng rãi so với trong học viện.

Tuy rằng có chút mất tự do, nhưng so với mô hình vu thuật phòng ngự cấp 1 cùng với kinh nghiệm lên cấp quý giá thì cũng là bé nhỏ không đáng kể.

Không có hai thứ này, hắn không thể thăng cấp lên phù thủy cấp 1 được, hơn nữa còn cần một vật——Thuốc cầu vồng!

Vừa nghĩ tới thuốc cầu vồng, Phỉ Lặc lại nhớ đến người phụ nữ tên Bích Cơ kia, vào lúc này, có lẽ ả ngốc kia đã bị gia tộc xử quyết rồi?

Khóe miệng Phỉ Lặc mang theo một nụ cười khinh bỉ.

Trước đây nếu không phải nể tình bình thường Bích Cơ đưa tới một ít ma thạch và tài nguyên, hắn đã sớm đá văng ả ra.

Đồng thời, trong lúc vô tình Bích Cơ đã để lộ ra gia tộc ả có một phần thuốc cầu vồng, Phỉ Lặc không thể ngăn chặn suy tư động tâm.

Đầu tiên là ở trong bí cảnh huyết đấu cố ý cứu giúp, tăng thêm hảo cảm, sau đó cố ý biểu hiện ra chính mình sầu lo đối với việc thăng cấp, làm cho ả chủ động hỗ trợ đi trộm cắp bí bảo của gia tộc!

Hừ! Cũng không suy nghĩ một chút, Phỉ Lặc hắn cuối cùng sẽ trở thành phù thủy vương giả thống nhất Nam Hải bờ, làm sao có khả năng coi trọng mặt hàng như thế?

Đồng thời, căn cứ một số tin tức ngầm, Tử Kinh Hoa gia tộc có ý định gả một vị tiểu thư cho hắn, đây cũng là thủ đoạn mà những gia tộc phù thủy cỡ lớn nhất quán dùng để lôi kéo thiên tài phù thủy.

Không chỉ có thể thông qua phương thức thông gia kéo đối phương vào phe mình. Càng có thể thu được huyết mạch mới mẻ ưu tú, truyền vào mới huyết.

“Lão. . . Lão sư, đã tới giờ ăn cơm trưa!”

Một giọng nói rụt rè vang lên, là một bé gái có mái tóc vàng mặc áo bào màu tro giành cho học đồ. Trên mặt còn giữ vẻ trẻ con, chỉ tầm khoảng mười một mười hai tuổi.

“Ừm!” Phỉ Lặc trầm thấp đáp lại một tiếng, đưa tay sờ soạng trên mặt bé gái một cái.

Bé gái xấu hổ đỏ mặt, nhưng không dám phản kháng, mặc cho Phỉ Lặc xoa. Cuối cùng mắc cỡ đỏ mặt rời đi.

Phỉ Lặc nhìn bóng lung bé gái rời đi, trong con ngươi có không che giấu nổi vẻ tham lam cùng dục vọng.

Phỉ Lặc biết ở phương diện này, hắn vẫn có chút ham mê quái dị, thí dụ như. . . Không thích phụ nữ thành thục! Chỉ thích các bé gái!

Tiểu cô nương này là học đồ sau khi hắn trở thành phù thủy chính thức nhận lấy, về phần tại sao lại nhận lấy cô, một là do Tử Kim Hoa gia tộcyêu cầu, một mặt khác chính là thấy cô bé thanh thuần đáng yêu như thế.

Đối với với dục vọng của mình, Phỉ Lặc chưa bao giờ ẩn giấu.

Đồng thời, người khác nhìn thấy cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Phù thủy chính thức đều là có đặc quyền, đồng thời, trong mắt người của Tử Kim Hoa gia tộc cảm thấy nếu như chỉ trả giá một chút như thế mà được một vị phù thủy chính thức giáo dục, bé gái vẫn kiếm lời.

Phỉ Lặ mặc lễ phục, ngồi trên bàn.

Bên cạnh chính là bé gái vừa nãy.

Chung quanh bọn họ, còn có mười mấy người hầu cùng một người mặc quản gia đang lẳng lặng đứng đó.

Trên thực tế, bọn họ đều là người hầu mà Tử Kim Hoa gia tộc phân cho Phỉ Lặc, không cần hắn tiêu tốn một đồng.

Đồng thời, ngay cả tòa nhà mà hắn ở lại này, cũng là Tử Kim Hoa gia tộc bỏ vốn ra xây lên, chủ động tặng cho hắn.

Mỗi khi nghĩ đến đây, tâm tình Phỉ Lặc đều rất tốt.

“Cơm trưa hôm nay có món gì?”

” Thịt eo bê tươi! Đại nhân!” Vị quản gia cúi người nói.

Một hầu gái thanh tú chủ động tiến lên thay Phỉ Lặc mở ra lồng bàn màu vàng chụp món ăn, hương đồ ăn tản ra, bên trong là một đĩa thịt eo của bê chín nhừ, còn có nước canh cùng nước tương.

Phỉ Lặc thuần thục dùng dao cắt xuống một miếng rồi dùng dĩa ăn màu bạc xuyên qua.

“Thịt này. . . Dường như đỏ hơn so với thịt bò bình thường. . .”

Phỉ Lặc lạnh nhạt nói câu, bỏ miếng thịt vào trong miệng. . .

Sau khi ăn xong, Phỉ Lặc dùng một tấm khăn lụa màu trắng lau miệng.

“Mùi vị thịt bò hôm nay rất ngon, là thịt bò nơi nào?”

“Khởi bẩm đại nhân! Là một hàng thịt chủ động tới cửa chào hàng, tiểu nhân thấy thịt bò quả thật không tệ, nên mua một chút. . .” Quản gia bẩm báo nói.

“Nơi này không phải ngoại vi của Tử Kim Hoa gia tộc sao? Lại có hang thịt tới cửa chào hàng?”

Phỉ Lặc đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right