Chương 258: Quán bar Phá Phủ (1)
Lôi Lâm đánh xe ngựa, lung tung không có mục đích đi trên đường phố.
Nghĩ tới ánh mắt Ngải Vi vừa nãy giống như một chú cún bị vứt bỏ, hiện tại còn cảm thấy buồn cười.
Phù thủy bọn hắn đều là người tôn trọng tự nguyện giao dịch.
Trong suy nghĩ của Lôi Lâm, Ngải Vi dùng máu để đổi, mà hắn một đường bảo vệ Ngải Vi đến nơi này, cuối cùng thậm chí còn biểu hiện ra lực lượng, để cuộc sống của co bé sau này tốt hơn một chút, đã rất xứng đáng rồi.
Còn việc dẫn cô bé theo, Lôi Lâm cảm giác mình hoàn toàn không có nhiều công sực như vậy.
Chớ nói chi tới việc nếu như không có phương pháp minh tưởng thích hợp thuật sĩ, cả đời Ngải Vi cũng không thể trở thành một học đồ cấp 1 được.
Phương pháp minh tưởng cho thuật sĩ có yêu cầu cực cao đối với huyết mạch, giống như Khoa Mạc Âm chi đồng của Lôi Lâm, giới hạn chỉ có thể là thuật sĩ có huyết mạch của Khoa Mạc Âm cự xà hoặc là á loại của nó mới có thể tu luyện.
Thuật sĩ và phù thủy khác, dù chiếm được Khoa Mạc Âm chi đồng, tối đa cũng chỉ có thể lấy làm gương và tham khảo, bản thân không thể tu luyện.
Vừa nghĩ Lôi Lâm vừa đánh xe ngựa, đến trung tâm trấn nhỏ.
Càng đi vào bên trong, thực lực người đi đường trên đường càng mạnh, đến vùng đất trung tâm, căn bản không có học đồ cấp 1, cấp 2, ngay cả phù thủy chính thức cũng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy người.
Đám phù thủy chính thức ở đây đều đội đấu bồng, dùng lớp vải dày che khuất bộ mặt, giống như không muốn để cho người khác nhận ra.
Kể cũng có lý, phù thủy phải mạo hiểm xuyên qua hẻm núi lớn Mã Cách Liệt, mà không cưỡi phi thuyền để đi, phần lớn đều là kẻ bị truy nã phải lẩn trốn.
Bọn họ có đắc tội với thế lực địa phương, không thể không trốn xa, còn có người thuần túy là bởi vì mang ngọc mắc tội, một đường bị truy sát.
Vì lẽ đó, mạo muội sử dụng phép thuật dò xét ở đây, thường thường chính là khởi nguồn cho một trận đại chiến.
Lôi Lâm liếc mắt nhìn đồng hồ quả quýt thủy tinh trên người mình, kim chỉ đã chỉ đến năm giờ chiều.
Sắc trời ảm đạm, người đi trên đường cũng càng ngày càng ít.
Đi tới trước một quán bar ở trung tâm, Lôi Lâm gõ gõ cửa gỗ có chút mục nát.
Thùng thùng! ! Âm thanh nặng nề và có chút trống trải truyền ra thật xa trên đường phố. Còn khiến vài con quạ kêu vang.
“Cậu là ai?” Cửa gỗ rất mau mở ra, một ông lão hói thò đầu ra đánh giá Lôi Lâm.
“Tôi muốn xuyên qua hẻm núi lớn Mã Cách Liệt, nghe nói nơi này là chỗ duy nhất trong phạm vi quanh đây có thể tìm được công cụ giao thông. . .”
Lôi Lâm cũng dùng khăn che mặt chỉ lộ đôi mắt ra. Tiếng nói cách vải vóc truyền ra, có chút thô ráp.
” Hẻm núi lớn Mã Cách Liệt? Ngài là phù thủy đại nhân?”
Ông lão vỗ đầu một cái, vội mở ra cửa gỗ: “Hoan nghênh tiến tới, tiên sinh! Ngài nói không sai, quán bar Phá Phủ là nơi duy nhất có thể tìm được Lợi Bàn Tọa Lang. . .”
Ông lão này chỉ là học đồ. Nhưng rõ ràng từng va chạm xã hội, dáng vẻ tiến thối có thừa.
Lôi Lâm gật gù, đi vào quán bar Phá Phủ.
Trước khi hắn tới đã nghe ngóng, quanh năm ở hẻm núi lớn Mã Cách Liệt đều có bão cát khủng bố, chỉ có mấy tháng là có thể thông hành.
Đồng thời, trong hẻm núi có rất nhiều nơi nguy hiểm, đầy đầm lầy cùng độc trùng nguy hiểm, căn bản không thể sử dụng ngựa.
Có nơi nguy hiểm đến mức thậm chí có phù thủy ngã xuống!
Bởi vậy, tổ đội cưỡi Lợi Bàn Tọa Lang thông qua Hẻm núi lớn Mã Cách Liệt trở thành biện pháp duy nhất.
Trong quán rượu này phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
Dưới ánh đèn lờ mờ, có mấy ghế dựa bày ra hình sợi dài, bốn phía còn có phòng nhỏ cùng sô pha.
Ba mặt phòng nhỏ là tường, chỉ có một mặt đối diện quán bar này là mở ra, giống như bị găm vào bên trong vách tường vậy.
Trong đại sảnh có mấy phù thủy túm năm tụm ba cùng ngồi, thỉnh thoảng uống chén rượu đủ mọi màu sắc.
Lôi Lâm ngửi mùi hương, nồng độ rượu này rất thấp, vốn chỉ để nếm mùi vị.
Mà phù thủy ở bên trong đại sảnh, phần lớn là học đồ cấp ba. Số lượng phù thủy chính thức cũng không ít.
Lôi Lâm đi tới trước quầy sắt hình móng ngựa rồi ngồi xuống, nhìn người pha rượu mặc âu phục màu đen.
“Tiên sinh! Muốn một chén “Băng sơn mỹ nhân” sao? Rất nhiều phù thủy tới nơi này đều thích uống loại này!” Người pha rượu mỉm cười nói.
“Cho tôi một chén! Bao nhiêu?” Trong hoàn cảnh tối tăm, ngữ khí Lôi Lâm cũng có chút lười nhác.
“Ba khối ma thạch!”
Cái giá rất cao, học đồ bình thường khẳng định không uống nổi. Đồng thời, cũng chỉ lấy tiền thông dụng của phù thủy.
Lôi Lâm thờ ơ gật gật đầu, ném một viên ma thạch cấp trung vào trong lồng ngực người pha rượu, “Cho tôimột chén! Đồng thời, tôi muốn thuê một con Lợi Bàn Tọa Lang, cho tôi tin tức. Còn lại đều là của cậu!”
Người pha rượu không chút biến sắc thu lấy viên ma thạch, hai tay nhanh chóng múa trên bàn, lắc lắc ca màu bạc trên tay, ở trong không khí cắt xuống vài tua rua lóe sáng.
“Tiên sinh chuẩn bị xuyên qua hẻm núi lớn Mã Cách Liệt sao? Gần đây tuy rằng bão cát ngừng, nhưng nghe đồn lại có một đám Cách Liệt kền kền chiếm giữ điểm tiếp viện cần phải đi qua, không bằng lại tìm một đội ngũ khác, thế nào?”
Người pha rượu vừa lắc ca rượu trong tay, vừa nói với Lôi Lâm.
“Cách Liệt kền kền?”
Lôi Lâm nhíu mày, đây cũng là một loại vật chủng thần kỳ ở phù thủy giới, Cách Liệt kền kền thành niên có thể so với học đồ cấp ba nhân loại, mà kền kền vương là tồn tại tương đương với phù thủy cấp 1.