Chương 281: Trung tâm công cộng (2)
Cô nàng vội đứng dậy hơi khom người, lộ ra tư thái nhu mì xinh đẹp và đôi chân rắn chắc, đuôi thỏ phía sau mông thấp thoáng, khiến người ta không khỏi nghĩ tới chuyện đi qua vuốt ve hai cái: “Hóa ra là phù thủy chính thức đại nhân! Xin tha thứ cho sự vô lễ của Cát Tư!”
“Không cần! Nói xem có nhà nào tốt!”
Lôi Lâm thu tay phải vào trong tay áo.
“Đối với các đại nhân phù thủy chính thức tôn kính, bản thành trịnh trọng đề cử nhà trọ, ở ba tầng trên, nơi này vừa vặn có mười ba phòng phù hợp với yêu cầu của ngài. . .”
Cô gái thỏ tộc vừa nói, vừa điểm nhẹ lên quả cầu thủy tinh màu xanh lam.
Quả cầu thủy tinh tỏa ra màu sắc rực rỡ dần chiếu ra các hình ảnh trước mặt Lôi Lâm, đủ mọi màu sắc đường nét tạo thành một vài hình vẽ. lập thể
Tổng thể xem ra, chính là địa đồ của Bất Dạ Thành, bên trên còn có mười ba điểm sáng nhỏ.
“Tin tức về nhà trọ đều ở phía trên, còn có hình vẽ địa lý trực quan!” Cô gái thỏ tộc khom người nói.
Lôi Lâm hơi nhìn xuống, mười mấy căn nhà trọ đều ở vào tầng hai trở lên của Bất Dạ Thành, diện tích rất rộng, tất cả đều là biệt thự cỡ trung trở lên, còn có cả hoa viên.
Bất Dạ Thành xây dựa lưng vào núi, càng hướng lên trên càng nhỏ, có thể được xưng là tấc đất tấc vàng, ở nơi như thế này, còn chiếm cứ một khu vực lớn như vậy, bởi vậy có thể thấy được sự xa xỉ và đặc quyền của phù thủy.
Lôi Lâm đưa tay ra, cảm thấy khá hứng thú với một gian biệt thự trên này.
Keng!
Hào quang màu trắng lóe lên, mô hình bị rút ngắn, hiện ra một biệt thự lập thể bày trước mặt Lôi Lâm.
“Biệt thự cỡ trung; ở tầng ba Bất Dạ Thành, số 56 đường Cá Voi, có phòng thí nghiệm, vu trận phòng ngự, ao phản ứng phụ năng lượng. . .”
Bên cạnh hình chiếu lập thể biệt thự còn có một khung vuông màu trắng, giới thiệu tin tức cụ thể của biệt thự.
“Loại khoa học kỹ thuật này mặc dù dùng vu thuật làm cơ sở, nhưng cũng rất giống kiếp trước. . .”
Lôi Lâm đột nhiên có chút thổn thức.
Tuy rằng căn cơ hệ thống không giống nhau, một nơi là khoa học, một nơi là thần bí học, nhưng cũng khiến Lôi Lâm có cảm giác hoài niệm.
“Chính là căn nhà này! Tiền thuê bao nhiêu?”
Lôi Lâm chỉ tay vào mô hình biệt thự, hỏi cô gái của thỏ tộc.
“Tiên sinh, tiền thuê căn biệt thự này là một ngàn khối ma thạch một tháng. . .” Thỏ nữ lang nhìn Lôi Lâm một chút, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: “Nếu như ngài gia nhập vào bất kỳ một thế lực nào phía sau Bất Dạ Thành của chúng ta thì đều có thể được tằng miễn phí một căn biệt thự, đồng thời. . .”
“Không cần nói, cô thuộc gia tộc nào?”
Lôi Lâm hiểu rõ, những người phục vụ này đến từ thế lực lớn phía sau Bất Dạ Thành, tự nhiên cũng nhận nhiệm vụ lôi kéo người mới cho thế lực của mình, thậm chí khẳng định sẽ có phần thưởng giá trị.
“Ma Đặng Khẳng gia tộc! Ta đến từ Ma Đặng Khẳng gia tộc!” Cô gái thỏ tộc xốc lên cổ áo, lộ ra một dấu ấn bàn tay trên bả vai.
Hình dạng bàn tay này có chút kỳ quái, lại có sáu ngón tay, so với người bình thường có thêm một ngón.
Quanh dấu ấn có dấu vết cháy đen và vặn vẹo, xem ra năm đó là trực tiếp dùng bàn ủi in vào, trên làn trắng mịn của cô gái vô cùng nổi bậ, có vẻ đẹp bệnh trạng.
“Ta biết rồi! Sau đó nếu như có cần, tô sẽ ưu tiên cân nhắc Ma Đặng Khẳng gia tộc!”
Sắc mặt Lôi Lâm bất biến, không hề bị lay động vì mê hoặc trước mặt chút nào, chỉ có Tịch Ân đứng sau truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
“Đây là ma thạch! Cho ta thuê một năm!” Lôi Lâm lập tức ném một túi ma thạch nhỏ lên phía sau quầy.
Sauk hi bị từ chối, sắc mặt cô gái hơi âm u, nhưng lập tức lại nở nụ cười thật tươi.
Tuy rằng không thể giúp gia tộc lôi kéo được một vị phù thủy chính thức, nhưng có thể hoàn thành cuộc trao đổi này, cũng sẽ nhận được khen thưởng.
Sau đó, cô gái mượn nhẫn trên phải đi Lôi Lâm, đưa tới một trang bị phía sau, ấn lên một phù hiệu kỳ dị, lại cung kính đưa cho Lôi Lâm.
“Vu trận phòng ngự của biệt thự đã tiến vào thể thức, vừa nãy đã được khắc dấu ấn vào nhẫn của ngài, dựa vào nhẫn này, ngài có thể tùy ý ra vào biệt thự, đồng thời tiến hành sửa chữa vu trận phòng ngự. . .”
Tiếp đó, cô gái lại lấy ra một chuỗi chìa khoá cùng một phần văn kiện giao cho Lôi Lâm.
“Đây là chìa khoá của các phòng trong biệt thự, còn có một số điểm cần phải chú ý! Chúc ngài ở lại vui vẻ!”
Lôi Lâm nhận hai thứ này, rồi cùng Tịch Ân đi ra khỏi đại sảnh.
” Một lần mà tiêu phí hơn vạn khối ma thạch. . .”
Tịch Ân cùng Lôi Lâm đi ra, trên mặt còn có chút không thể tin tưởng.
Tuy rằng trước đó hắn từng nghe người khác nói vị phù thủy nào đó vung tiền như rác, nhưng sau khi chân thực trải qua, hắn vẫn còn có cảm giác khác.
“Gặp được khách hàng lớn như vậy, thù lao của mình cũng nhất định không thiếu được, nói không chừng còn có tiền boa. . .”
Tịch Ân bắt đầu suy nghĩ kỳ quái.
“Mang ta tới biệt thự kia rồi những thứ này chính là của anh!”
Lôi Lâm cười cợt, trên tay quăng quăng mấy viên ma thạch toả ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
“Đương nhiên! Yêu cầu của ngài chính là ý nguyện của tiểu nhân!”
Hai mắt Tịch Ân sáng choang, nhanh chân chạy ở trước, “Mời đi theo tiểu nhân! Toàn bộ Bất Dạ Thành vẫn không có nơi nào mà Tịch Ân không biết cả. . .”