Chương 294: Thông qua
Đãi ngộ cho người bình thường sinh sống ở bạch vu vực tốt hơn so với Hắc Vu vực nhiều lắm.
Thậm chí, phù thủy cao quý còn cho phép bọn họ không ngừng cố gắng, thu được quyền lực ở lại ở hai tầng ngoài trong Bất Dạ Thành.
Nhưng Lâm Lôi thấy đây chỉ là quan điểm kinh doanh không giống mà thôi.
Phù thủy ở Hắc Vu vực đích coi phàm nhân thành cỏ dại trên đường, cũng không thường quản lý, chỉ có lúc cần mới tới gặt hái một phen.
Mà bạch phù thủy lại hoàn toàn coi người bình thường thành tài sản của chính mình, bởi vậy có thể bỏ ra thời gian dài và tinh lực để quản lý, từ đo thu được càng nhiều lợi ích hơn.
Cho dù ở bạch vu vực văn minh nhất, địa vị của phù thủy cũng vượt xa người bình thường, thậm chí, khoảng cách này còn xa hơn cả người bình thường so với quý tộc.
Lâm Lôi nhìn thấy không ít người bình thường là đại quý tộc, nhưng khi gặp phải một phù thủy học đồ, cũng phải kính cẩn đứng ở một bên, đồng thời cúi người hành lễ.
Đối với những chuyện này, Lâm Lôi cũng không để ở trong lòng, ngày hôm nay kiểm tra cũng tiêu tốn khá nhiều tâm lực, bởi vậy, hắn chuẩn bị đi hưởng thụ một bữa tiệc lớn phong phú, đồng thời lại tới nhà Khắc Lý một lần, hỏi thăm những vấn đề khác một chút.
Dù sao ông lão kia rất dễ nói chuyện, Lâm Lôi cũng không hỏi bí ẩn gì, nên ông ta cũng phi thường tình nguyện chiêu đãi Lâm Lôi.
Ầm!
“A!”
Đúng vào lúc này, một bé gái mặc áo đầm màu trắng đang đuổi theo một vật như quả bóng cao su, trực tiếp và vào trên đùi Lâm Lôi.
Lâm Lôi không nhúc nhích, còn bé gái lại ngã ngược về sau.
Bé gái mở to hai mắt, nhìn thấy Lâm Lôi mặc giáp da thì sợ hãi khóc lên.
Phố lớn vốn đang chen chúc đột nhiên yên tĩnh lại, người bình thường vội lùi qua một bên. Ngay cả mấy phù thủy học đồ khẽ hô “Phù thủy chính thức” rồi lùi về sau hành lễ.
“Đại nhân! Xin tha thứ cho tiểu nữ vô ý mạo phạm!”
Lúc này, một quý tộc hơi mập nhào tới quỳ xuống bên chân Lâm Lôi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, thân thể còn đang run rẩy.
Trong Bất Dạ Thành, phù thủy chính thức có quyền lực rất lớn, dù là tùy ý giết chết mấy phàm nhân, cuối cùng cũng chỉ bị thành vụ phạt một số ma thạch mà thôi.
Nếu như tâm tình Lâm Lôi không tốt, trực tiếp giết hai người ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể chết vô ích.
Quý tộc mập mạp vừa dập đầu vừa kéo bé gái quỳ xuống, “Nhanh! Hành lễ xin lỗi đại nhân đi!”
Bầu không khí như tai vạ sắp kéo xuống đến nơi, trong lúc nhất thời cũng lây sang bé gái, bé gái vội nín khóc, ngây ngốc ngẩn người đứng tại đó.
“Không có chuyện gì!”
Lâm Lôi nhặt bóng cao su ven đường lên, đặt vào tay nhỏ của cô bé, tay phải còn sờ sờ tóc của bé gái.
“Không sao cả! Không cần lo lắng!”
“Đa tạ đại nhân!” “Đa tạ đại nhân!”
Cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn lập tức tràn ngập trong lòng mập mạp , ngay cả bé gái đều giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này không nên liều lĩnh như thế!”
Lâm Lôi lại tùy ý dạy mập mạp hai câu, sau đó dưới ánh mắt kính sợ của người qua đường, nhanh chân rời đi hiện trường.
“Sau này không được không nghe lời như thế, lần này may là gặp một vị phù thủy thiện lương. Nếu không. . .”
Mập mạp xoa xoa mồ hôi trên đầu, vừa dạy con gái.
Mà bé gái mặc áo đầm màu trắng nhìn theo phương hướng Lâm Lôi, vẻ mặt ước ao và ngóng trông.
. . .
Chín ngày sau, trong một gian phòng rộng rãi.
Một lão phù thủy có mái tóc trắng toát đeo một bộ kính mắt nạm vàng, chăm chú nhìn mấy phần tư liệu trên tay.
Trong một quả cầu thủy tinh trong suốt còn hiện lên rất nhiều kiểu chữ.
“Lâm Lôi Pháp Lôi Nhĩ! Người thuộc Khoa Lý quần đảo người, năm 209 thánh nguyên lịch, gia nhập học viện Hắc Cốt Lâm!” Mà phía sau văn tự, còn có hình vẽ một bé trai chỉ mười ba mười bốn tuổi, diện mạo giống Lâm Lôi hiện tại đến mấy phần.
Mà một quả cầu thủy tinh khác ở bên cạnh, còn tỉ mỉ ghi chép tấ cả mọi chuyện của Lâm Lôi ở trong học viện Hắc Cốt Lâm, chỉ cần là công khai, hầu như đều viết ở trên, đồng thời, ngay cả chuyện sau này Lâm Lôi trở mặt với Lily gia tộc cũng có suy đoán đại khái.
“Ừm! Vì một phần di tích truyền thừa nào đó sao? Cũng rất phù hợp với tình huống!”
Lão phù thủy gật gật đầu.
“Ngài xem, chúng ta có cần hắn giao ra ngành học hoặc là tư liệu thu hoạch trong di tích hay không?” Bên cạnh có một phù thủy trên trán mọc ra con mắt thứ ba lên tiếng hỏi.
“Không cần, bất kỳ phù thủy chính thức nào đều có bí mật riêng của chính mình, chúng ta cần khoan dung cùng nhẫn nại, bằng không, toàn bộ tổ chức phù thủy đều sẽ khiến người người bất an, cuối cùng dẫn đến phân tách!”
Phù thủy ở Nam Hải bờ dựa vào thám hiểm để tự mình lên cấp cũng có một số người, nếu như hôm nay Hoa Viên Bốn Mùa làm thế với Lâm Lôi, nhất định sẽ khiến phù thủy khác ác cảm, cuối cùng cái được không đủ bù đắp cái mất.
“Nhưng căn cứ vào Ngõa Đức báo cáo, phù thủy tên là Lâm Lôi kia, khí tức trên người có một số khác biệt với phù thủy phổ thông, có thể là lên cấp theo một số con đường thời thượng cổ. . .”
Phù thủy ba mắt có chút không cam lòng.
” Truyền thừa trong một số con đường chi nhánh, cũng không tốt như cậu tưởng tượng. . .”
Lão phù thủy nhìn phù thủy ba mắt bên cạnh một chút, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Thời gian là trọng tài tốt nhất, trong lịch sử dài lâu, mấy ngàn năm hay hơn vạn năm trước đây, dấu ấn kiếm sĩ, nguyên tố ca giả, quang minh đấu sĩ đều biến mất trong dòng sông lịch sử, chỉ có chúng ta là truyền thừa phù thủy chính thống nhất còn lưu lại, như thế vẫn chưa đủ thuyết minh tất cả sao?”
Trong đôi mắt lão phù thủy bắn ra ánh sáng.
“Một số chi nhánh thời thượng cổ tuy rằng vừa thăng cấp thì vô cùng tốt, nhưng rất nhiều con đường đến phía sau đều bị chặn, kém xa chúng ta tít tắp, chỉ cần từng bước dựa theo phương pháp minh tưởng để tu tập, là có thể không ngừng tiến bộ!”
“Đồng thời, phải tin tưởng sức mạnh của thời gian và cảm hoá ! Học được cách bao dung!”
Lão phù thủy lộ ra nụ cười định liệu trước.
“Chúng ta không cần coi hắn là thành kẻ địch, nên dùng ánh mắt bạn bè để nhìn hắn, lâu dần, hắn sẽ tự nhiên cảm nhận được thiện ý của chúng ta. Đồng thời, Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta có kho dự trữ phong phú như thế, luôn có thứ mà hắn cần!”
Lão phù thủy có ý là từ mạnh mẽ chiếm lấy biến thành dụ dỗ, thủ đoạn càng ôn hòa hơn một ít, nói đến cùng vẫn không có từ bỏ.
“Ngoại trừ Lily gia tộc ra, phù thủy tên là Lâm Lôi này thật sự không bị ai khác truy nã sao?”
Lão phù thủy lại hỏi một câu.
“Đã tỉ mỉ điều tra, lão sư!” Ngõa Đức ở phía dưới khom người: ” Sau khi Lâm Lôi đi tới Nam Hải bờ, vẫn luôn học tập trong học viện Hắc Cốt Lâm , rất ít ra ngoài, sẽ không có liên hệ cùng thế lực khác, đồng thời, chin ngày trước, hắn ở trên đường. . .”
Lập tức, Ngõa Đức kể lại chuyện mấy ngày trước Lâm Lôi ở trên đường tha cho đôi phụ nữ kia.
“Cậu xem, hắn vẫn hướng tới quang minh!”
Lão phù thủy mỉm cười nói với phù thủy ba mắt bên cạnh.
“Hừ! Chỉ là làm màu mà thôi!” Phù thủy ba mắt không ngừng hừ lạnh một tiếng.
“Chúng ta luôn luôn chỉ thấy hành động, không nhìn được nội tâm!” Lão niên phù thủy nói một câu.
“Chi dù là diễn kịch, hắn cũng đã thể hiện ra ý muốn đồng ý gia nhập vào trận doanh bạch phù thủy chúng ta! Dù sao cũng hơn là đám hắc vu sư có chết cũng không hối cải kia rất nhiều!”
“Như vậy, ý của ngài là?”
Phù thủy ba mắt hơi khom người.
“Nói cho tổ dược tề, nói là ta tìm cho bọn họ mầm mống tốt. . .”
. . .
Lâm Lôi đương nhiên sẽ không biết cảnh tượng này, nhưng tình huống cơ bản cũng bị hắn đoán được đại khái.
Với thủ đoạn của thế lực Hoa Viên Bốn Mùa, chỉ sợ tất cả mọi chuyện hắn trải qua từ nhỏ đến lớn đều bị đối phương nghiên cứu một lần!
Thậm chí, ngay cả hắn vì di tích truyền thừa mà sát hại Ba Tát Vi, rồi mới không thể không lưu vong, chỉ sợ cũng bị đối phương đoán ra.
Nhưng hắn không lo lắng gì cả.
Bí cảnh ở hoa viên Địch Luân của Thâm Hồng Đại phù thủy đã triệt để bị phá huỷ, hiện tại chết không đối chứng, đối phương nhiều nhất cho rằng hắn thu được tư liệu linh tinh của chi nhánh nào đó, hơn nữa may mắn mới thăng cấp lên phù thủy con đường, sau này sẽ phi thường chật hẹp.
Đồng thời, hiện tại hắn cũng đúng là phù thủy chính thức, ở các thế lực khác khẳng định cũng có phù thủy lên cấp như hắn, nếu như đều muốn tr hỏi ngọn nguồn, thì nội bộ đã sớm lục đục, cuối cùng, đối phương là thế lực bạch phù thủy, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, chí ít ở bề ngoài vẫn phải thông báo.
Chỉ cần hắn giấu kỹ phương pháp minh tưởng của Thâm Hồng Đại phù thủy, còn có chíp tinh luyện huyết mạch đi, những chuyện khác, cứ việc để bọn hắn đi thăm dò, căn bản không cần sợ gì.
Quả nhiên, sau khi tiến vào tiếp đón nơi, hắn lập tức phát hiện Ngõa Đức trước đó từng gặp qua một lần đã ở chỗ đó chờ đợi.
“Chào ngài! Lâm Lôi phù thủy!” Ngõa Đức mỉm cười cúi chào Lâm Lôi bái.
“Chúc mừng cậu thông qua kiểm tra, từ nay về sau, cậu chính là một thành viên của Hoa Viên Bốn Mùa!” Trên mặt Ngõa Đức tràn đầy nụ cười nhiệt tình.
“Ta cũng phi thường vinh hạnh, có thể gia nhập tổ chức vĩ đại như Hoa Viên Bốn Mùa!”
Lâm Lôi lộ ra vẻ mặt kích động.
“Còn thủ tục gia nhập, và một số khế ước phải hoàn thành, mời ngài đi theo ta!”
Ngõa Đức đi trước dẫn đường, mang theo Lâm Lôi rời khỏi Bất Dạ Thành.
Nhìn thấy trên mặt Lâm Lôi có điểm nghi hoặc, Ngõa Đức cười giải thích: “Tuy rằng Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta ở tầng năm Bất Dạ Thành có dựng một số phòng thí nghiệm và phòng chiêu đãi, nhưng đại bản doanh chân chính vẫn là ở ngoài Bất Dạ Thành. . .”
“Thì ra là như vậy!” Lâm Lôi khẽ gật đầu, theo Ngõa Đức đi tới cửa thành.
Hiện ra trước mặt Lâm Lôi là một quảng trường to lớn, giữa quảng trường còn có thật nhiều giá gỗ hình chữ thập, mặt trên trói các loại sinh vật có hình thù kỳ quái thần kỳ.
“Đây là điểm liên lạc của Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta, còn có vật cưỡi chuyên môn để chúng ta chọn!”
Ngõa Đức chỉ tay vào ma thú to lớn đang bay lên và hạ xuống giữa bầu trời.
“Tuy rằng có thể cho thuê, nhưng ta đề nghị sau này tốt nhất cậu nên chuyên môn mua một con thay đi bộ!”
Ngõa Đức đi tới một căn phòng gỗ nhỏ trên quảng trường, thuần thục chào hỏi người ngồi trong cửa.
“Mã Đức, cho ta hai con long quan dạ ưng, ta muốn đi tổng bộ một chuyến!”
“Được, được, trước đó đã thông báo qua!” Người ngồi trước cửa không nhịn được trả lời một câu, đồng thời đưa hai khối thiết phiến màu xanh lục ra.