Chương 296: Lai Ngang (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,990 lượt đọc

Chương 296: Lai Ngang (2)

“Ồ! Xem ta này, người già rồi đúng là là dễ quên. . .” Ông lão nở nụ cười, chỉ vào một tờ giấy bằng da dê trên mặt bàn.

Lâm Lôi cầm tờ giấy lên, đọc kỹ thỏa thuận được ghi trên giấy da dê.

Giống dự liệu trước đó của hắn, Hoa Viên Bốn Mùa đưa ra khế ước phi thường rộng rãi.

Ở thỏa thuận trên này chỉ yêu cầu Lâm Lôi thề không thể tổn hại lợi ích của Hoa Viên Bốn Mùa, đồng thời hàng năm hoàn thành lượng nhiệm vụ nhất định, mà để báo đáp lại, Hoa Viên Bốn Mùa sẽ đổi cho hắn một số tri thức và tài nguyên cho Lâm Lôi, còn phương diện khác cũng phi thường rộng rãi, lực rang buộc cũng rất ít, thậm chí không cấm sau này phù thủy rời đi.

“Quả nhiên, đúng như Khắc Lý nói, bởi một số nguyên nhân lịch sử, thỏa thuận của Hoa Viên Bốn Mùa phi thường rộng rãi!”

Đương nhiên, trong lòng Lâm Lôi cũng hiểu rõ, đây chỉ là một phần thỏa thuận bên ngoài, sau khi ký kết tuy rằng Lâm Lôi có thể được Hoa Viên Bốn Mùa đổi cho một ít vật tư, nhưng vật có cấp độ càng cao thì hắn không thể tiếp xúc tới.

Trừ phi hắn ký kết một khế ước nghiêm ngặt hơn, thậm chí để lại một tia linh hồn ở chỗ này.

Nhưng Lâm Lôi chính là muốn tìm một tổ chức cỡ lớn, gia nhập bằng hình thức khách khanh hoặc là giáo sư mời riêng, vì ngành học tri thức cao đẳng và tài nguyên sau đó thu được mang đến, sau này hắn còn chuẩn bị chu du thế giới, tìm kiếm các loại di tích của phù thủy đây, mới sẽ không trói cả tương lai của chính mình vào một nơi nào đó.

Lâm Lôi đặc biệt chú ý cả trang giấy, giấy bằng da dê rất sạch sẽ, bên trên cũng không có bất kỳ điều ước nào thêm, đồng thời trên khung cũng không có hoa gì.

Một số văn tự cổ đại phi thường quỷ dị khó nhận ra, có loại thậm chí rất giống hoa văn, kể một số chuyện.

Tuy rằng Hoa Viên Bốn Mùa không thể không có điểm mấu chốt như thế, nhưng Lâm Lôi cảm giác mình cần phải cẩn thận thì vẫn hơn.

“Chíp! Quét hình! Kiểm tra xem có cạm bẫy hay khế ước ràng buộc khác không biết hay không!”

Lâm Lôi thầm ra lệnh.

“Thành lập nhiệm vụ, bắt đầu quét hình!” Chíp trung thực phản hồi.

Lúc này chip sau khi trải qua mấy lần lên cấp, lúc ở trước mặt phù thủy cấp hai cũng không lộ ra kẽ hở gì.

“Keng! Trải qua quét hình! Trên khế ước không có điểm dangd nghi, cũng không phát hiện ẩn giấu ràng buộc!” Chíp lên tiếng nhắc nhở.

“Điều kiện rất tốt, ta không có lý do gì từ chối!”

Chíp nhắc nhở chỉ có Lâm Lôi là có thể nghe được, dưới cái nhìn của Ngõa Đức thì Lâm Lôi chỉ thoáng nhìn tấm giấy bằng da dê vài lần đã lên tiếng đồng ý.

“Rất tốt!” Lai Ngang niệm mấy âm tiết.

Ong ong!

Trong hư không xuất hiện một cơn chấn động, lập tức, một con mắt dọc quỷ dị hiện lên giữa không trung.

Con mắt dọc này đén nhánh, chỉ có con ngươi mới lấp lóe tia sáng màu đỏ.

“Thẩm phán chi nhãn!” Lâm Lôi thầm nói.

Con mắt dọc này rất giống phân thân lúc hắn triệu hoán ra, nhưng thể tích lớn gấp mười lần con mắt mà Lâm Lôi triệu hoán được kia!

Rất rõ ràng, lực triệu hoán của phù thủy cấp hai, thẩm phán chi nhãn cũng mang đến rất nhiều uy năng.

Nếu như nói, Lâm Lôi ở thời kì học đồ triệu hoán ra thẩm phán chi nhãn, uy năng chỉ có một phần ngàn tỉ của bản thể thì Lai Ngang triệu hoán ra con mắt dọc này chỉ sợ đã có uy năng bằng một phần ngàn vạn thậm chí một phần một triệu của thẩm phán chi nhãn chính thể!

Thẩm phán chi nhãn lẳng lặng trôi nổi ở đó, thậm chí Lâm Lôi phát hiện một tia ánh sáng trí tuệ từ trong con ngươi của thẩm phán chi nhãn.

” Không giống bóng mờ vô ý thức mà những học đồ kia triệu hoán ra, phù thủy chính thức gọi ra đến thẩm phán chi nhãn có uy lực càng mạnh hơn, đồng thời bản thân có trí tuệ, có thể tự chủ công chính phán định khế ước giữa hai phe!”

Lai Ngang giải thích cho Lâm Lôi.

Cũng chính là nói, trước đây Lâm Lôi dùng văn tự lừa dối ác linh La Mạn nếu như dùng loại thẩm phán chi nhãn này thì rất có thể bị vạch trần, đồng thời bị thẩm phán chi nhãn trừng phạt.

“Hiện tại, ta tuyên bố, nghi thức bắt đầu!”

Lai Ngang trầm giọng nói, ngay khi tiếng nói vừa dứt, thẩm phán chi nhãn cũng hơi gợn sóng, Lâm Lôi cảm giác không khí chung quanh đều có chút bất đồng, trở nên càng nghiêm nghị.

“Dưới sự chứng kiến của thẩm phán chi nhãn vĩ đại mà công bằng! Lâm Lôi, cậu đồng ý ký phần này khế ước sao?” Lai Ngang hỏi, âm thanh rõ ràng mà mạnh mẽ, dùng Baron ngữ cổ đại để hỏi.

“Ta đồng ý!” Lâm Lôi trầm giọng trả lời, cũng dùng Baron ngữ cổ đại.

Đồng thời, trong nháy mắt tiếng nói vang lên, hắn cảm giác linh hồn của mình cũng rung động lên, cũng phát ra âm thanh tương tự.

Thẩm phán chi nhãn trong hư không run run một hồi, giống như đang chứng kiến khế ước này.

“Như vậy, dựa vào tên Lai Ngang, ta tuyên bố, khế ước thành lập!” Lai Ngang lớn tiếng nói.

Rào!

Khế ước viết trên giấy bằng da dê trên tay Lai Ngang đột nhiên không gió tự cháy, hóa thành tro tàn, bay vào trong thẩm phán chi nhãn.

Vèo vèo!

Thẩm phán chi nhãn nổ tung, biến thành vệt đen, lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt, tản vào đến trong cơ thể Lâm Lôi cùng Lai Ngang.

“Chúc mừng cậu, từ nay về sau, cậu chính là ngoại tịch phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa! Không chỉ mỗi tháng có thể thu được số lượng nhất định tài nguyên quý giá, đồng thời, phần lớn phòng thí nghiệm cùng thư viện của chúng ta cũng sẽ mở ra cho cậu!”

Lai Ngang nói với Lâm Lôi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right