Chương 309: Gia nhập cùng đánh cướp (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,132 lượt đọc

Chương 309: Gia nhập cùng đánh cướp (1)

Lâm Lôi cũng không phải biết sau khi hắn đi rồi, bên trong cửa hàng kia lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Sau khi đạt thành thỏa thuận với mụ phù thủy, đầu tiên là hắn đi nhà hàng nổi tiếng nhất Bất Dạ Thành để ăn một bữa trưa, sau đó mang theo lễ vật đi tới biệt thự Khắc Lý một chuyến, cảm tạ những ít bí ẩn trước đây ông ta nói cho hắn biết.

Mà khi Khắc Lý nhìn thấy Lâm Lôi đã trở thành phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa, trên mặt ông ta cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, khiến Lâm Lôi suýt chút nữa đã không nhịn được cười.

Hoa Viên Bốn Mùa tuy rằng có đoàn đội phù thủy mạnh mẽ và thí nghiệm hoàn thiện phương tiện, nhưng không thể phủ nhận chính là phương diện hưởng thụ ở đó vẫn kém ở Bất Dạ Thành.

Hiện tại Lâm Lôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao rất nhiều thành viên rõ ràng có nhà ở tại tổng bộ của Hoa Viên Bốn Mùa nhưng cũng muốn nhân lúc nghỉ ngơi đi tới Bất Dạ Thành tiêu khiển.

Đối với phù thủy có tuổi thọ dài lâu, lực lượng vượt xa phàm nhân, khiến bọn hắn có thể dễ dàng thu được quyền thế và địa vị.

Mà sau khi nghiên cứu cùng thí nghiệm, hưởng thụ những thú vui của người phàm tục này đã trở thành một trong những cách giải trí không nhiều của bọn họ.

Rất nhiều lão phù thủy vì không có hi vọng thăng cấp đều sẽ rời khỏi tổ chức, đi về Bất Dạ Thành, mỗi ngày hưởng thụ sinh hoạt.

Lâm Lôi quen biết hàng xóm Khắc Lý phù thủy, chính là đại biểu của những người này.

Nhưng những chuyện này tạm thời cách Lâm Lôi còn rất xa, hiện tại hắn còn vô cùng trẻ, không gian phát triển cũng còn vô cùng lớn, còn lâu mới tới lúc nản lòng thoái chí

Chuyện tiêu khiển chỉ làm khi hắn nhàn hạ muốn phát tiết mà thôi.

. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh. Sau ba ngày, Lâm Lôi dựa theo ước định lúc trước, lần thứ hai gặp mặt mụ phù thủy.

“Đi theo ta! Ta dẫn cậu đi tham gia một hội nghị của tổ chức phía sau ta!”

Mụ phù thủy mang theo Lâm Lôi một đường ra khỏi Bất Dạ Thành.

Trong một rừng cây hẻo lánh, mụ phù thủy lấy ra một tấm mặt nạ quỷ đeo lên: “Tổ chức hắc vu sư không giống bạch phù thủy, một tin tức tiết lộ ra là có thể có thể khiến chúng ta bị vây bắt, bởi vậy, rất nhiều thành viên trong tổ chức đều ẩn giấu thân phận, cậu tốt nhất cũng nên che giấu một hồi, đồng thời nghĩ ra một biệt hiệu!”

Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ trước khi chiếm được toàn bộ phương pháp phối chế nước mắt Maria. Mụ phù thủy đã kiên định trở thành đồng minh với Lâm Lôi.

Dù sao so với hứa hẹn cùng lời thề, lợi ích vẫn là sợi dây buộc chặt lâu dài hơn.

“Danh hiệu của ta là “Lão quỷ”, cậu vào bên trong đừng có gọi sai!” Mụ phù thủy lại có chút không yên lòng nhắc nhở.

“Che dấu thân phận sao? Ta thích!” Lâm Lôi gật gù, bắp thịt trên mặt thoáng biến hình, màu tóc cũng thay đổi, từ màu đen thuần túy biến thành màu trắng bạc.

Cùng lúc đó, hắn lại lấy ra một tấm mặt nạ đeo lên mặt: “Đợi vào trong, bà có thể gọi ta là ‘Huyết Thủ’!”

Cách làm này của tổ chức hắc vu sư rõ ràng rất hợp ý Lâm Lôi.

Đồng thời, ẩn giấu thân phận của chính mình, đối với hành động của hắn ở trong Hoa Viên Bốn Mùa cũng có chỗ tốt càng lớn hơn.

Lần này địa điểm tổ chức hội nghị là tại dưới đáy một đầm lầy.

Tuy rằng nơi này đối với người bình thường thì giống như địa ngục, nhưng đối với phù thủy chính thức như Lâm Lôi thì hoàn toàn chỉ là vấn đề đi thêm hai bước.

Xuyên qua đầm lầy dày nặng tràn ngập mùi hôi thối này, Lâm Lôi phát hiện mình đi tới một không gian lâm thời mở ra dưới nền đất.

“Bà tới chậm! Lão quỷ! Mà còn dẫn theo người mới?”

Một con chuột thành niên cao cỡ một tráng hán đứng thẳng ở đó, nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, trong mắt nhỏ màu xanh lục tràn đầy vẻ không tin tưởng.

“Đúng, hắn chính là người mà lần trước ta đã nói, gọi là ‘Huyết Thủ’ !”

“Tuy rằng mùi máu tanh trên người hắn nói cho ta biết hắn là một hắc vu sư, nhưng con hoang bại hoại nương nhờ vào đám bạch phù thủy kia quá nhiều, chúng ta cần giám định cấp độ càng sâu. . .”

Bên cạnh con chuột màu đen là một phù thủy đầu trọc có bộ mặt giống như muốn chảy ra, trên người còn có một mãng xà khổng lồ quấn quanh.

“Hắn doạ đến bảo bối của ta!”

Sau khi mãng xà nhìn thấy Lâm Lôi thì đột nhiên hoảng sợ lui về phía sau, giống nhìn thấy thiên địch, sau đó lại kính cẩn nằm trên mặt đất, biểu hiện ra ý tứ thần phục, khiến vẻ mặt phù thủy đầu trọc vô cùng khó coi.

Lâm Lôi hiểu rõ, có lẽ là do huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà trên người hắn.

Đây chính là huyết mạch của sinh vật thượng cổ, có thể lãnh đạo và khắc chế tự nhiên đối với đồng loại.

“Đáng chết!” Đầu trọc phù thủy trực tiếp ra tay.

Trong không khí hiện ra rất nhiều vạt như thú trảo, kèm theo đó là tiếng mãnh thú gào thét, không ngừng đập tới Lâm Lôi.

“Là mày muốn chết!”

Lâm Lôi đột nhiên hét một tiếng, trên người bùng ra một vầng sáng màu đỏ, tay phải trảo vào trong không khí!

Vô số cái bóng màu đen từ trong bóng tối xông ra, quấn quanh trên vuốt thú, xì xì! ! ! Khói trắng không ngừng bốc lên, thú trảo bị cái bóng màu đen bao vây không ngừng hòa tan, biến thành một giọt chất lỏng nhỏ màu đen rơi trên mặt đất.

“A!” Cùng lúc đó, sắc mặt phù thủy đầu trọc tái đi, cả người lùi về phía sau mấy bước, giống như đã phải chịu thiệt thòi nho nhỏ.

“Ha ha ha ha. . . Ta nhìn thấy gì đây? Phúc Xà! Cậu lại không áp chế nổi một người mới!”

Một nữ phù thuỷ đeo mặt nạ màu trắng đứng gần đó lớn tiếng cười nhạo.

“Hừ! Mày chờ đó!” Đầu trọc gọi là Phúc Xà kia lạnh lùng nhìn chăm chú Lâm Lôi một chút, nhưng cũng không ra tay nữa.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right