Chương 369: Chiêm Mỗ (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,329 lượt đọc

Chương 369: Chiêm Mỗ (2)

“Đúng vậy! Chiêm Mỗ học trưởng, chúng ta đã từng gặp một lần trong tiệc rượu đạo sư Khắc Lôi Nhã Đế Nặc,. . .”

Sau khi Á Lịch Sơn Đại cùng Lạp Na nhìn thấy nhân vật nổi tiếng của học viện này, ngay cả lời đều không nói, chỉ có thể cúi đầu đứng sau Bối Tư Tháp.

Mà Bối Tư Tháp lại lộ ra vẻ phi thường nhiệt tình, bắt chuyện cùng Chiêm Mỗ, thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía Lâm Lôi cùng Kiều Trị.

Sau mười mấy phút, Chiêm Mỗ đi tới trước mặt Kiều Trị cùng Lâm Lôi.

“Kiều Trị! Còn có vị Tây Nhị này phải không?”

Chiêm Mỗ hơi cằm nhếch lên trong đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo: “Chuyện của các cậu, Bối Tư Tháp đã nói với ta rồi, để báo đáp các cậu đã trợ giúp bọn hắn, ta cho phép các cậu đi theo phía sau chúng ta, đồng thời đến Hẻm núi Mã Lạp. . .”

Vẻ mặt Chiêm Mỗ phi thường cao cao tại thượng, giống như đang bố thí vậy.

“Chiêm Mỗ học trưởng là học đồ trong học viện chúng ta có sức chiến đấu xếp vào mười vị trí đầu! Có anh ấy ở đây, an toàn trên đường đi hoàn toàn không cần lo lắng!”

Bối Tư Tháp cũng đứng một bên phụ hoạ, cả người đều sắp dán đến trên người Chiêm Mỗ.

“Các người. . .” Kiều Trị vẫn có phần kiêu ngạo của chính mình, lập tức muốn nói gì nhưng lại bị Tây Nhị một bên mạnh mẽ kéo cánh tay.

“Hắn nói đúng! Hành lang quả lê luôn luôn chính là đoạn đường có tỉ lệ cao xuất hiện đạo phỉ, sau khi mấy người Bối Tư Tháp di, chúng ta hoàn toàn không chắc chắn có thể bình yên vượt qua. . .” Tây Nhị ghé sát lỗ tai Kiều Trị thì thầm.

Sau khi nghe được người yêu nói thế, trên mặt Kiều Trị biến ảo không ngừng, cuối cùng nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Như vậy thì đa tạ, Chiêm Mỗ học trưởng!”

“Ừm!” Chiêm Mỗ khẽ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Lôi.

“Còn cậu, trước đó là hắc vu sư học đồ! Ở thời điểm mẫn cảm này, đội ngũ của ta không hoan nghênh cậu!”

“Các anh không thể như vậy! Lâm Lôi cũng là học đồ của Hoa Viên Bốn Mùa! Đồng thời, đã sớm thoát ly quan hệ cùng học viện Hắc Cốt Lâm!” Kiều Trị vội vã ở một bên giải thích.

” Phù thủy trưởng thành trong hoàn cảnh kia còn có danh dự dì để nói? Nói không chắc, tiêu chí Hoa Viên Bốn Mùa trên người chỉ là dùng thủ đoạn phi pháp để chiếm được!”

Chiêm Mỗ cười lạnh nói.

“Đồng thời, ta cảm thấy hắn có thể là gian tế hắc vu sư phái tới, cần bao vây hắn rồi lục soát!”

Phía sau Chiêm Mỗ, một học đồ mắt tam giác trên mặt mọc đầy tàn nhang, lập tức hô to lên.

“Bối Tư Tháp! Cô nói thế nào?”

Lâm Lôi rất hứng thú nhìn chằm chằm cô ả này.

“Xin lỗi! Lâm Lôi! Tuy rằng trước đó chúng ta đã từng đồng hành, nhưng hiện tại, an toàn của đồng bọn của ta vẫn quan trọng hơn. . .”

Bối Tư Tháp lộ ra nụ cười phi thường điềm đạm đáng yêu, trên mặt hiện ra vẻ giãy dụa.

“Cậu còn lời gì muốn nguỵ biện sao?” Chiêm Mỗ khoanh tay.

Á Lịch Sơn Đại cùng Lạp Na tuy rằng cảm thấy Lâm Lôi nhất định không phải là kẻ địch, nhưng ở trước mặt Chiêm Mỗ, căn bản không dám nói nhiều thêm một câu.

Cho tới Kiều Trị lại bị Tây Nhị gắt gao kéo tay.

“Vì trả thù hư vô sao?” Lâm Lôi nhìn chằm chằm Bối Tư Tháp, “Cũng thật là. . . Tẻ nhạt a!”

“Nhưng dường như cũng không cần ta động thủ để giải quyết các người!”

“Mày nói cái gì?” Chiêm Mỗ bị hai câu này của Lâm Lôi làm cho hơi nghi hoặc một chút, nhưng thái độ của Lâm Lôi đã rõ ràng chọc giận hắn, phép thuật linh quang trên người Chiêm Mỗ sáng lên, bầu không khí ở đây nhất thời rơi vào tình trạng căng thẳng lên.

Ầm! ! !

Một viên đạn axit bắn ra, bắn trúng một học đồ mặt tàn nhang vô cùng hung hang trước đó kia.

“Xì xì! ! !”

Trong tiếng ăn mòn làm người sởn cả tóc gáy, học đồ kia trực tiếp, bị hòa tan thành một đống chất lỏng màu xanh lục trước ánh mắt của học đồ xung quanh.

Giữa một bãi thịt rữa, còn có mấy khúc xương lẳng lặng đứng đó.

“Địch tấn công! ! !” Bối Tư Tháp hoảng loạn kêu lên, tiếng kêu bởi vì quá mức sắc bén nên có vẻ hơi khàn khàn.

Xoạt xoạt xoạt! ! !

Trong lúc vô tình, đám người Chiêm Mỗ cùng Lâm Lôi đã bị hơn hai mươi đạo phỉ mặc áo bào đen vây quanh.

“A Khải!” “Đáng chết!” “Ta muốn giết bọn mày!”

Ba học đồ phía sau Chiêm Mỗ nhìn thấy đồng bạn chết thảm, lập tức rơi vào điên cuống, mấy đạo pháp thuật trực tiếp bắn tới tên đạo phỉ áo bào đen.

“Hừ!”

Lúc này, trùm thổ phỉ cầm đầu trực tiếp đứng tiến về phía trước một bước, một vòng hào quang màu đen trên người trực tiếp lan ra đến.

Đùng! Đùng!

Mấy học đồ này đánh ra phép thuật, bắn lên trên vòng sáng màu đen kia lại trực tiếp giống bong bóng xà phòng bị phá nát.

“Ma hóa vật phẩm! Ma hóa vật phẩm loại phòng ngự! ! !”

Con ngươi Chiêm Mỗ co rụt lại, trực tiếp che trước mặt ba học đồ kia

“Hắn không phải người mà các cậu có thể đối phó, đều lui xuống trước đi!”

“Tao tên là Chiêm Mỗ! Tên của mày?”

Răng rắc! ! ! Tiếng kim loại máy móc va chạm vang lên, cự kiếm sau lưng Chiêm Mỗ trực tiếp bị rút ra, một tay hắn cầm cự kiếm, chỉ vào trùm thổ phỉ áo bào đen kia, nhàn nhạt đặt câu hỏi.

“Hắc hắc. . .”

Trong tiếng cười quái dị, trùm thổ phỉ áo bào đen trực tiếp động thủ.

Ầm ầm! Đất cát trên mắt đất bay lên lơ lửng, ở giữa không trung ngưng tụ thành một đầu thú, mở ra miệng rộng, hung hăng táp tới Chiêm Mỗ.

“Uống!”

Chiêm Mỗ phất tay! Trong không khí lóe lên một hào quang màu trắng bạc!

Một tia sáng hình cung vạch tới con thú kia!

Vô số cây cỏ xung quanh vỡ nát, tản ra hai bên.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right