Chương 378: Vặt hái
“Được rồi, nếu như không có chuyện khác, các người đi xuống trước đi!”
Lôi Lâm nhìn Kiều Trị muốn nói lại thôi một chút, còn có Bối Tư Tháp vẫn trầm mặc, đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng.
Từ sau khi lên cấp trở thành phù thủy chính thức, hắn và những người quen trước đó này, giống như đã là người của hai thế giới vậy.
Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn đứng trước mặt của hắn, nhưng lại có cảm giác phi thường xa lạ, giống như đã qua hàng trăm hàng ngàn năm vậy.
“Tuân mệnh!”
Đám học đồ bên dưới khom mình hành lễ, dồn dập đi ra ngoài.
Ngay cả Kiều Trị cùng Tây Nhị, sau khi cung kính hành lễ cũng rón rén rời đi phòng khách.
Cuối cùng chỉ còn Bối Tư Tháp, vẻ mặt cô ta phi thường phức tạp nhìn Lôi Lâm một chút rồi cũng nhanh chóng hành lễ lui ra.
. . .
Đêm khuya, Lôi Lâm đã hoàn thành một lần minh tưởng Khoa Mạc Ân chi đồng, nằm ở trên giường nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra.
Lập tức, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài vang lên.
“Vào đi! Cửa không có khóa!” Lôi Lâm ngồi dậy, lạnh nhạt mở miệng.
Sau đó, cửa lớn cọt kẹt mở ra, một bóng người toàn thân giấu trong áo bào tro trực tiếp đi vào.
“Bối Tư Tháp! Có chuyện gì sao?” Lôi Lâm nhìn cô gái có mái tóc màu vàng óng kia, trong đôi mắt lóe lên một tia trêu tức.
“Lôi Lâm đại nhân! Xin tha thứ cho Bối Tư Tháp vì lúc trước đã mạo phạm!”
Giọng nói Bối Tư Tháp uyển chuyển, sau đó cô ta cởi đấu bồng mặc ở ngoài, lộ ra thân thể mềm mại trần trụi bên trong.
Bối Tư Tháp lúc này so với lần đầu Lôi Lâm gặp phải lại càng thành thục, dáng người vô cùng nóng bỏng đến, da dẻ trắng như tuyết, giống như chỉ cần chạm một cái là có thể chảy ra nước.
Bối Tư Tháp nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, chậm rãi quỳ trên mặt đất, trong con ngươi xinh đẹp như ru-bi lộ ra vẻ khẩn cầu lại giống như lấy lòng.
Đang vào đêm khuya, một cô gái xinh đẹp toàn thân không mảnh vải quỳ gối trước mặt bạn, khẩn cầu bạn tha thứ, là một loại cảm giác như thế nào?
Hiện tại Lôi Lâm đã cảm nhận được.
Nhưng vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, giống như thân thể mềm mại của Bối Tư Tháp tràn ngập mê hoặc ở trong mắt hắn chỉ là một bộ xươn rách nát.
Lôi Lâm nhìn cô gái phi thường khôn khéo lại đầy tâm kế này.
“Cô rất thông minh, chỉ là có những lúc quá thông minh rồi!”
Hắn đưa tay phải ra, ngả ngớn mơn trớn khuôn mặt Bối Tư Tháp, rồi một đường xoa xoa đến bộ ngực cô ta.
“Cô muốn mê hoặc ta? Chỉ bằng hai đống thịt rữa này?”
Khi tay phải Lôi Lâm tùy ý xoa nắn bộ ngực Bối Tư Tháp, thiếu nữ khẽ ưm một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Bối Tư Tháp đột nhiên cảm nhận được cảm giác hoảng sợ tập kích tới.
Cô ta có học đồ cấp ba, ở trước mặt Lôi Lâm không đáng nhắc tới, điểm duy nhất còn chút tự tin chính là khuôn mặt đẹp kinh người của mình.
Nhưng hiện tại nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Lâm, cô ta đột nhiên cảm giác được tất cả những việc trước đó mình làm đều bất lực và buồn cười như vậy.
Ánh mắt Lôi Lâm lạnh lẽo khiến Bối Tư Tháp có chút nghẹt thở.
Thân thể cô ta không ngừng run lên, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống. Theo thời gian trôi qua, thân thể Bối Tư Tháp càng ngày càng hồng, trên mặt lại biến thành trắng bệch, giống như bất lúc nào cũng có thể sẽ nghẹt thở mà chết đi.
“Nhưng Vui mừng đi! Vì kỷ niệm “Ta” trong quá khứ, ta quyết định cho cô một cơ hội!”
Ngay khi Bối Tư Tháp sắp ngất đi, Lôi Lâm lại lạnh nhạt nói.
Lúc này cô ta mới phục hồi tinh thần lại, há miệng thở hổn hển,giống như trước đó có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng của cô ta, mãi đến tậnkhi Lôi Lâm mở miệng, loại cảm giác nghẹn thở này mới trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Bối Tư Tháp há miệng hô hấp không khí mới mẻ, nước mắt đã sắp chảy ra.
Cô ta thề rằng chưa từng có thời khắc nào cô ta cảm thấy có thể tự do hô hấp chính là một loại hạnh phúc.
“Đi theo ta!”
Lôi Lâm lắc đầu một cái, đứng dậy mở ra một phòng riêng.
Thân thể Bối Tư Tháp run rẩy, cầm lấy đấu bồng tán loạn trên mặt đất, che khuất thân thể mềm mại của chính mình.
Vừa nãy cô ta có thể không kiêng dè chút nào muốn mê hoặc Lôi Lâm, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút xấu hổ, loại cảm giác này quá kỳ dị, làm cho cô ta đỏ cả mặt, hận không thể tìm một khe nứt để chui vào.
Sau khi xuyên qua cửa nhỏ phòng riêng, Bối Tư Tháp phát hiện cô ta đi tới một mật thất bốn phía đóng kín.
Mật thất này không phải rất lớn, chung quanh còn có thể nhìn thấy dấu vết gạch đá.
Mà ở giữa mật thất, còn có một đài cồng kềnh bằng sắt, nhìn giống bàn thí nghiệm, ở bốn góc còn có chân bàn cố định lại.
Sau khi Bối Tư Tháp nhìn đến cái bàn này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta muốn lui về phía sau, thế nhưng lại không dám, lúc này cô ta mới phát hiện trên vách tường mật thất, treo đầy một số vật kỳ kỳ quái quái.
Ví dụ như cái vồ bên ngoài bao trùm đủ loại hạt tròn màu đen, dùng châm đồng xâu thành một chuỗi hạt châu đủ loại pha lê.
Tâm tư Bối Tư Tháp không ngừng chìm xuống.
Cô ta đương nhiên biết rất nhiều phù thủy chính thức đại nhân đều sở thích cổ quái ở loại phương diện này.
Cô ta đã từng nghe nói một nữ sinh cùng viện bị đạo sư của cô ta đùa bỡn mọi cách, cuối cùng thậm chí còn bị ăn sống!
“Không nên hiểu lầm, đây không phải đồ của ta, mà là vị phù thủy trước kia để lại. . .”
Lôi Lâm gỡ từ trên vách tường xuống một đạo cụ đặc biệt giống dùng vải bông cùng xích sắt làm thành, “Nhưng ta phát hiện, ham muốn này của hắn đúng giống “Ta” trước đây đến mấy phần. . .”
Gọi là “Ta” trước đây tự nhiên là kẻ xui xẻo bị Lôi Lâm xuyên qua kia.
Bây giờ Lôi Lâm nhìn Bối Tư Tháp khó chịu, trước đó từng bị cô ta tính toán qua, nên bây giờ chuẩn bị mạnh mẽ cho đối phương một bài học.
Đồng thời, Lôi Lâm trước kia cũng từng bị thiệt lớn trên tay người này, cuối cùng thậm chí bởi vậy mà bỏ mình.
Lôi Lâm cảm thấy, chính mình kế thừa tất cả của đối phương, cũng nên báo thù cho đối phương, dù sao cũng không tốn công sức gì.
“Những thứ kia còn được cải tạo, tuyệt đối là loại hình trước kia “Ta” yêu thích nhất. . .”
Lôi Lâm nhìn Bối Tư Tháp trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt. . .
. . .
Sau khi Lôi Lâm tùy ý phát tiết một phen, sáng sớm ngày thứ hai lại giống người không liên quan bắt đầu xử lý sự vụ pháo đài.
Mà đến chạng vạng ngày thứ hai, Bối Tư Tháp mới giẫy giụa từ phòng riêng đi ra.
Lúc đó sắc mặt cô ta tái nhợt không có một chút hồng hào nào, xương cốt cả người giống như đã mềm nhũn, trên người mang theo mùi máu tanh dày đặc, sau buổi tối đó, Bối Tư Tháp trực tiếp nằm trên giường cả một tuần lễ mới có thể miễn cưỡng đi xuống.
Nếu như lúc trước xảy ra tình huống như thế, các học đồ cũ đã sớm bất mãn cùng trách cứ.
Nhưng hiện tại cho dù Bối Tư Tháp liên tiếp không làm nhiệm vụ bảy ngày, bọn hắn vẫn rất khoan dung, dù sao, không phải học đồ nào đều có loại quan hệ này cùng vị phù thủy đại nhân chính thức kia, không phải sao?
Sau đó cô ta cũng có một di chứng, mỗi khi thấy Lôi Lâm, hai chân đều sẽ không nhịn được mà run rẩy, giống như nhìn thấy ác ma vậy.
Đối với những chuyện này, Lôi Lâm thật sự không quan tâm.
Dựa vào ký ức trước kia của ký ức Lôi Lâm, hắn dùng toàn bộ thủ đoạn lên người Bối Tư Tháp một lần, sau đó hắn cũng không đi tìm Bối Tư Tháp nữa.
Lôi Lâm sở dĩ làm như thế cũng không vì hắn có loại ham muốn biến thái này. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ là muốn trừng phạt Bối Tư Tháp một hồi, đồng thời báo thù cho Lôi Lâm lúc trước mà thôi.
Vì lẽ đó, sau khi thống khoái mà phát tiết một lần, hắn đã hoàn toàn mặc kệ Bối Tư Tháp.
Lúc này Lôi Lâm đang hắc ám tuần tra trong biển hoa Mạn Đà La.
Loại hoa màu đen này có cánh hoa to bằng bàn tay, bên trên còn có điểm lấm tấm màu xanh lam giống ngôi sao, vào buổi tối còn có thể phát ra ánh sáng màu nhũ bạch.
Mạn Đà La màu đen là một nhánh của hoa Mạn Đà La, cánh hoa của nó là chí bảo hiếm có đối với học đồ chủ tu phụ năng lượng thậm chí cả phù thủy chính thức.
Ở bên ngoài, một cánh hoa Mạn Đà La màu đen chí ít có thể bán được hơn một ngàn khối ma thạch!
Mà ở đây, Lôi Lâm nhìn thấy là cả một biển hoa! ! !
” Tài nguyên trong bí cảnh sông Hằngthực sự là dồi dào đến mức làm nguời giận sôi!” Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Lôi Lâm vẫn phải thở dài cảm thán.
Đáng tiếc, Mạn Đà La đen ở nơi này đều bị hạ vu thuật giám thị, trước khi không chuẩn bị phản bội, hắn tạm thời không thể đánh chủ ý vào những đóa hoa này.
Đồng thời, ở mỗi cửa ra vào bí cảnh đều có vu trận dò xét cực kỳ tinh vi, lén lút vận chuyển những tư nguyên này đi, cũng là một vấn đề phi thường phiền toái.
Hiện tại hắn đã hiểu được tại sao Hoa Viên Bốn Mùa phải dựng một pháo đài ở chỗ này.
Chiến lược chiếm cứ vị trí có lợi chỉ là một phương diện, biển hoa này cũng là một lý do mà Hoa Viên Bốn Mùa không thể từ bỏ.
Tuy rằng bí cảnh sông Hằng vô cùng rộng lớn, các loại tài nguyên quý giá tầng tầng lớp lớp, nhưng biển hoa Mạn Đà La đen rộng như thế, cho dù là trong bí cảnh sông Hằng cũng phi thường quý giá.
Nếu không phải vị trí địa lý nơi này thực sự quá tệ, e rằng Hoa Viên Bốn Mùa đã sớm phái đại quân tới đây trấn thủ.
“Đại nhân! Nhiệm vụ hàng ngày của chúng ta chính là trước khi kẻ địch đến cố gắng thu hoạch toàn bộ Mạn Đà La đen ở nơi này, đồng thời giao cho đội vận tải đưa đi!”
Trên biển hoa, một học đồ đi theo phía sau Lôi Lâm, giải thích công việc cụ thể ở nơi này cho hắn.
” Bởi đám hắc vu sư đáng chết kia cũng phát hiện mấy điểm tài nguyên cỡ lớn, đang xung đột lẫn nhau, e rằng chúng ta phải đối mặt chính là đại quân hắc vu sư. . . Cho dù như vậy, mỗi ngày cũng vẫn có rất nhiều hắc vu sư và học đồ muốn lén lút đột phá phòng tuyến, tới nơi này cướp đoạt tài nguyên, đồng thời, một ít bạch phù thủy cũng cần phòng bị. . .”
Học đồ kia cười khổ nói.
“Ta hiểu rõ! Dù sao nhiệm vụ của chúng ta chính là cố gắng khai thác tài nguyên nơi này, đồng thời ngăn cản những phù thủy và học đồ một thân một mình kia, một khi gặp phải tình huống không chống đỡ được, phải trực tiếp gửi thư báo, đúng không?”
Lôi Lâm lạnh nhạt hỏi.
“Trên thực tế chính là như vậy!” Vẻ cười khổ trên mặt học đồ càng thêm rõ ràng.
Làm như vậy, quả thực chính là bắt những nhân viên tiền tuyến như bọn họ lấy tính mạng làm trò đùa, lấy mạng người để đổi lấy tài nguyên.
“Ta đã biết rồi!” Lôi Lâm trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng.