Chương 380: Tối ưu hóa và dễ dàng

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,450 lượt đọc

Chương 380: Tối ưu hóa và dễ dàng

Lưỡi kiếm màu đỏ và xiềng xích màu xanh lục chạm vào nhau, phát ra sóng chấn động kịch liệt.

Răng rắc! Răng rắc!

Trường kiếm màu đỏ trực tiếp vỡ vụn, mà xiềng xích áo giáp trước ngực Tịch Nhĩ cũng rách một phần, mấy vòng tròn màu xanh lục bị trực tiếp chặt đứt, lẻ loi rơi xuống đất.

“Mày. . . Mày tuyệt đối không phải phù thủy mới lên cấp!”

Tịch Nhĩ liên tiếp lui về phía sau, trên mặt hiện ra vẻ hối hận.

Vẻ mặt Lôi Lâm không chút thay đổi, trực tiếp truy kích tới.

“Đợi. . . Đợi chút! Chúng ta có thể nói chuyện! Tao còn có rất nhiều. . . A! ! !”

Tịch Nhĩ còn muốn nói gì, đáng tiếc Lôi Lâm hoàn toàn không có cho hắn cơ hội này.

Hắn lần thứ hai truy kích lên, tay phải nắm lại, mặt ngoài dường như bao trùm lên một tầng vảy màu đen, tỏa ra vầng sáng màu đen.

Quyền thứ nhất! Trước ngực Tịch Nhĩ trực tiếp bị đánh ra một lỗ lớn, vô số vòng tròn màu xanh lục nhanh chóng nổ tung.

Quyền thứ hai! Thiên phú phòng ngự vu thuật của Tịch Nhĩ hoàn toàn hư hao, hắn rút lui, ngã trên mặt đất, ngực lõm trong, trong miệng không ngừng phun máu.

“Còn có di ngôn gì sao?” Lôi Lâm đi lên phía trước, vẻ mặt lãnh đạm.

“Đạo. . . Đạo sư sẽ báo thù cho tao!!!” Tịch Nhĩ thở gấp, giống như một ống bễ rách nát.

“Tẻ nhạt!” Lôi Lâm trực tiếp vung ra quyền thứ ba!

Ầm! Đầu Tịch Nhĩ giống dưa hấu vỡ vụn, máu màu đỏ và óc màu trắng chảy đầy một chỗ.

Học đồ trước đó bị khắc dấu ấn vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất. Nhìn thi thể không đầu đã hoàn toàn không có hơi thở sự sống, ngay cả máu bắn tới trên mặt cũng không kịp lau chùi.

“Tiểu. . . Tiểu. . . Tiểu nhân. . .”

Kiều Trị há hốc mồm, lắc lắc cánh tay Tây Nhị: “Phù thủy kia đúng là một cường giả bán nguyên tố hóa sao? Sẽ không phải là một học đồ nào đó giả trang chứ?”

“Trên thực tế! Vừa nãy hắn chỉ cần một ánh mắt là có thể giết chúng ta!” Tây Nhị cười khổ nói.

“Vậy. . . Lôi Lâm đại nhân dễ dàng đánh bại thậm chí giết chết hắn như thế rốt cuộc là cấp độ nào?”

Kiều Trị nhìn Lôi Lâm lúc này đang dùng kếm vạch vạc trên thi thể Tịch Nhĩ, vẻ mặt dị thường phức tạp. . .

“Đại. . . Đại nhân. . .”

Lúc này, các học đồ bên cạnh mới phản ứng được.

Hắc vu sư bán nguyên tố hóa mới vừa rồi còn ngông cuồng tự đại như vậy, thế mà lại dễ dàng chết trên tay vị Lôi Lâm đại nhân này như thế?

“Xử lý Lai Cáp Đặc như thế nào?”

Học đồ phản bội trước đó, hiện tại lại giống một kẻ ngu si ngồi dưới đất, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm mấy từ không có ý nghĩa, đặc biệt bí pháp dấu ấn trên mặt của hắn bị Tịch Nhĩ in dấu xuống kia lại đặc biệt chói mắt.

“Dựa theo tội danh đào binh để xử trí! Liên minh hẳn là có quy định thống nhất? Còn dùng ta dạy cho các người sao?”

Lôi Lâm lạnh nhạt liếc học đồ vừa nói chuyện một chút.

Tuy rằng chỉ là một ánh mắt, nhưng tên học đồ kia vẫn liên tục lui lại mấy bước, ngay cả bắp chân đều hơi run.

“Vâng. . . Vâng ! Đại nhân!”

Chợt, tên học đồ phản bội vừa nãy bị mấy người kia nhấc lên, áp giải đến pháo đài, mà trên mặt học đồ ở đây đều toát ra vẻ sợ hãi.

“Lai Cáp Đặc xong rồi!” Một học đồ trầm thấp vừa nói.

Trong pháp luật cùng quy định của liên minh bạch phù thủy, đối với loại học đồ và phù thủy phản bội trong thời chiến này, sẽ bị xử phạt rất nặng.

Mà khi nãy Lai Cáp Đặc lại phản bội ở ngay trước mặt Lôi Lâm cùng nhiều học đồ như vậy, thậm chí trên người còn bị phù thủy đối phương in xuống dấu ấn, có thể nói là bằng chứng như núi, không thể cãi lại.

Tình huống như thế, chết đi là kết cục thoải mái nhất.

Nếu như gặp phải chấp pháp quan tích cực, ít nhất sẽ bị rút ra linh hồn, dằn vặt trên một trăm năm, đồng thời, còn xử phạt tới gia tộc sau lưng cùng đạo sư.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau nhanh chóng tiếp tục công việc! Lẽ nào các ngươi vẫn muốn đợi ở chỗ này sao?”

Lôi Lâm nhìn học đồ chung quanh vẫn còn đang sững sờ, lạnh lùng mở miệng.

“Ồ! Tuân mệnh! Đại nhân!”

Lúc này, những học đồ này mới phản ứng được, tiếp tục công tác khi nãy. Ngay cả Kiều Trị cùng Tây Nhị cũng không thể ngoại lệ.

Không thu gặt xong mảnh Mạn Đà La màu đen này, phù thủy đại bản doanh phía sau căn bản sẽ không cho phép bọn họ trở lại, cho dù Lôi Lâm lợi hại hơn nữa, một ngày nào đó, cũng sẽ bị đại quân hắc vu sư ép phá.

Thậm chí không cần chờ lâu như vậy, chỉ cần áp lực của đối phương thoáng nhỏ đi, chuyển một phần trăm, một phần ngàn sự chú ý tới đây thì tuyệt đối có thể làm thịt hết những người ở đây.

Bởi vậy, những học đồ này đều dốc sức làm việc, hận không thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ vào hôm nay rồi rời đi nơi đáng chết này.

“Chữa trị!”

Một mặt khác, Lôi Lâm đứng trong biển hoa, từ trong lồng ngực móc ra một quyền trượng màu đen, đọc lên một âm tiết.

Vù!

Một vòng sáng trắng xóa từ quyền trượng không ngừng lan ra ngoài, giống dây nhỏ không ngừng thấm vào lòng đất.

Cùng lúc đó, từ dưới đáy biển hoa, vu thuật pháp trận phòng ngự màu trắng khi nãy một lần nữa nổi lên.

Từng sợi tơ màu trắng giống mạng nhện, không ngừng leo lên, bổ sung vào lỗ thủng khi nãy bị hắc vu sư đánh vỡ.

“Kiệt Lý pháp trận phòng ngự ——Loại hình2! Vật lý phòng ngự: 20 độ! Kháng tính phép thuật: 23 độ! Năng lượng dự trữ còn lại: 34. 9%. . .”

Trước mắt Lôi Lâm hiện ra một màn ánh sáng, thể hiện tất cả tin tức về vu thuật trận pháp này đến trước mắt hắn.

Bởi vì có chíp phụ trợ, công tác tu bổ tiến hành rất thuận lợi, mấy nơi bị tổn hại sau khi trải qua chíp mô phỏng suy tính, lại do Lôi Lâm động thủ, phối hợp có thể nói hoàn mỹ.

“Nhưng sức phòng ngự này có vẻ hơi quá thấp. . .”

Lôi Lâm sờ sờ cằm, suy nghĩ có nên cải tạo vu thuật trận pháp này để tăng cường sức phòng ngự.

Tuy rằng phù thủy phụ trách phòng ngự nơi này, cũng có thể thu hoạch một số lượng Mạn Đà La màu đen, nhưng tỉ lệ này thực sự thấp đến mức làm nguời giận sôi, Lôi Lâm căn bản không thèm để ý đến những thứ này.

Nhưng tốc độ hoàn thành của những học đồ này trực tiếp liên quan đến việc lúc nào hắn có thể rút đi, nếu như mỗi ngày đều bị tập kích, vậy còn có công sức nào để hái cánh hoa nữa?

Bởi vậy, bảo đảm an toàn của học đồ để bọn hắn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cũng là việc cấp bách.

“Chuyện như vậy, đợi đến đêm khuya rồi một người tới làm được rồi!”

Lôi Lâm nhìn đám học đồ chung quanh đang khom lưng giống nông phu một chút, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám.

Cũng không phải hắn không tin được những học đồ này, mà chỉ là theo thói quen tìm cho mình thêm một ít lá bài tẩy mà thôi.

Đồng thời, một ít kỹ thuật tăng nhanh thu hoạch cũng có thể đưa ra, chỉ cần gia tăng lượng giải toán của chíp, nâng cấp độ quan trọng của nhiệm vụ này lên thêm mấy cấp thì chỉ cần mấy ngày mà thôi.

Đến thời điểm đó có thể để tốc độ của những học đồ này tăng lên.

. . .

Thời gian loáng một cái lại qua non nửa tháng.

Trong bí cảnh sông Hằng, mặt trời chậm rãi hạ xuống, lưu lại trên đất một vệt bóng mờ.

Phù thủy tổ chức tạo ra bí cảnh này trước khi, không biết đã dùng vu thuật gì mà có thể khiến trong bí cảnh cũng có mặt trời, mặt trăng, còn có biến hóa bốn mùa.

Nhưng căn cứ vào Lôi Lâm suy đoán và chíp tính toán, mặt trời và mặt trăng trong bí cảnh này có thể chỉ là một tia năng lượng của tinh cầu thực thể bên ngoài, bị phù thủy thượng cổ thông qua một phương thức không biết tên chuyển hóa đến bí cảnh.

Ngay cả như vậy, cũng khiến Lôi Lâm thán phục không ngớt đối với kỹ thuật cùng quyết đoán của đám phù thủy thời thượng cổ.

Ở thành Đặc Lý Quỳnh Tư, trước đó có người lợi dụng núi lửa, giúp thổ địa chung quanh gia tăng sản lượng khiến Lôi Lâm trợn mắt ngoác mồm, thế nhưng so với đám phù thủy thượng cổ có thể trích tinh lãm nguyệt, lật tay thành mưa cường đại thế này thì vẫn phải là bé ngoan tự nhận không bằng.

“Lôi Lâm đại nhân, không chỉ là một vị phù thủy mạnh mẽ, không nghĩ tới, ở phương diện bồi dưỡng thực vật cũng am hiểm như thế!”

Trong biển hoa, hai học đồ khá gần nhau đang vừa làm việc vừa nói chuyện.

“Đó là tự nhiên, ngài ấy là phù thủy chính thức đại nhân mà! Những học đồ chúng ta không thể so sánh với. . .”

Người nói chuyện là một nam học đồ tóc ngắn màu đỏ, lúc này trên tay hắn bao trùm một màng ánh sáng màu lam nhạt, lập tức chà xát ngón tay, từ ngón tay hắn lập tức bốc lên vài sợi tơ màu xanh lam, quấn quanh đến cánh hoa Mạn Đà La đen.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng vật phẩm bị cắt chém vang lên, lập tức, cánh hoa Mạn Đà La đen từ trên cây chậm rãi rơi xuống, bị học đồ tiếp được, để vào bồn chứa.

“Trước đó mỗi khi chúng ta hái một cánh hoa, đều cầntiêu hao lượng lớn pháp lực và lực lượng tinh thần, ngay cả người lợi hại nhất, trong một ngày cũng nhiều nhất chỉ hái được tầm hai mươi mảnh! Mà hiện tại, từ khi dùng phương pháp mà Lôi Lâm đại nhân dạy, ngay cả ta mà một ngày cũng hái được bốn mươi mảnh. . .”

Trên mặt học đồ tóc đỏ lộ ra vẻ khâm phục.

“Dựa theo tốc độ này, chỉ cần kiên trì mấy ngày nữa, chúng ta là có thể rời đi nơi quỷ quái này!”

Trên mặt học đồ vừa nói chuyện toát ra vẻ hi vọng: “Một ngày ta cũng không muốn ở lại nơi này! Mỗi ngày có nhiều hắc vu sư và học đồ lại đây như vậy, nếu không có Lôi Lâm đại nhân che chở, chúng ta đã sớm chết một trăm lần rồi!”

Ầm! ! !

Đúng vào lúc này, còi báo động từ vu thuật trận pháp vang lên, nhưng hai người học đồ này giống như không có nghe thấy vậy, vẫn cúi đầu chăm chỉ làm việc.

“Cậu nói. . . Lần này lại là kẻ xui xẻo nào?”

Học đồ tóc đỏ hỏi với vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

“Hẳn là một phù thủy chính thức, học đồ phổ thông không có gợn sóng năng lượng lớn như vậy!” Học đồ kia nhíu nhíu mày, lập tức tiếp tục cúi đầu.

“Dù sao cũng có Lôi Lâm đại nhân ở đây, sợ cái gì?”

“Nói cũng phải!” Tên học đồ tóc đỏ gật gù, lại tiếp tục bắt đầu một ngày làm việc.

. . .

Lúc này, trong pháo đài.

Dưới lao ngục âm lãnh ẩm ướt, không có tia sáng, phi thường hắc ám, Lôi Lâm nhanh chân đi về phía trước, trên người còn vác một người bao trong áo bào đen.

Rầm! Một gian địa lao mở ra, lập tức, Lôi Lâm không chút lưu tình ném bóng người trên bả vai vào.

Ầm! Tứ chi va chạm với mặt đất cứng rắn, phát ra tiếng vang to lớn.

Bóng người kia dường như trước kia đã rơi vào trạng thái hôn mê, thế mà hiện tại lại lập tức tỉnh lại.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right