Chương 398: Xuất hiện
“Hỏa vũ!”
Từ trên lưng nọc độc Phi Long truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lôi Lâm.
Chợt lại có thêm một hỏa cầu lớn màu đen xuất hiện trên bầu trời cứ điểm, phốc! Hỏa cầu nổ tung, biến thành từng đốm lửa màu đen, giống trời mưa lan ra bốn phía.
Thử!
Một tên học đồ vây quanh Ni Ty, trên bả vai bị một đốm lửa rơi trúng, lập tức, hắn không kịp nói nhiều một câu đã biến thành một đống tro tàn màu trắng.
“Nhanh. . . Chạy mau!” Tên học đồ của Lily gia tộc kia bởi vì hoảng sợ mà giọng nói có vẻ hơi biến dạng.
Xoạt xoạt xoạt! Đám học đồ trước đó còn vây quanh Ni Ty giống như nhìn thấy quỷ như nhau, hoảng sợ tránh né đốm lửa trên trời.
Thử thử! Một đốm lửa màu đen rơi xuống dây nhỏ màu bạc trói chặt Ni Ty lúc trước.
Trong phút chốc, ma hóa vật phẩm kia không ngừng vặn vẹo biến hình, cuối cùng tan thành một giọt chất lỏng màu trắng bạc nhỏ rơi trên mặt đất.
Đốm lửa màu đen trên trời rơi xuống, lượng lớn học đồ ngay cả sức chống cự đều không có đã biến thành tro.
Kiến trúc chúng quanh cũng bốc lên ngọn lửa rừng rực, bị con mưa lửa công kích, trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa.
“Là. . . Là Lôi Lâm!”
Ni Ty nhẹ giọng nói, lập tức, dường như cô nhìn thấy một đốm lửa màu đen bay tới chỗ mình.
“Ồ?” Ở trên bầu trời, Lôi Lâm thoáng liếc mắt nhìn đã phát hiện ra một bóng người quen thuộc.
“Là Ni Ty à!” Trong lòng Lôi Lâm khẽ nói, dưới sự khống chế của hắn, đốm lửa màu đen hơi hơi chếch đi, lướt qua tóc Ni Ty.
“Là ai? Dám tấn công trụ sở của Hắc Cốt Lâm?”
Mấy bóng người màu đen vọt ra, một người trong đó thật nhanh đọc vài câu thần chú. Từ giữa không trung hiện ra một màn ánh sáng màu xanh lục, ngăn cản con mưa lửa màu đen hạ xuống.
Tích! Tích! Tích!
Vô số đốm lửa màu đen rơi trên lồng ánh sáng, chậm rãi bốc cháy.
Mà phù thủy đánh ra vòng bảo vệ kia lập tức kêu lên đầy sinh sợ hãi: “Loại lửa đen này có uy lực thật lớn, tinh thần lực của ta đang nhanh chóng tiêu hao, ai tới giúp ta một tay?”
“Ta đến!” Một phù thủy bên cạnh hắn lập tức ngâm vài câu thần chú. Một mặt băng màu xanh lam trong nháy mắt lan tràn ra trên vòng bảo vệ.
Vầng sáng màu xanh lục, màu xanh lam, màu đen hòa vào cùng nhau. Ánh lửa phóng lên trời, lại rất nhanh hạ xuống, trên mặt đất xuất hiện lốc xoáy to lớn.
Chờ đến khi cơn lốc hạ xuống, sắc mặt hai tên phù thủy trước đó đều trắng bệch. Xem ra trong lần so đấu kia đã chịu thiệt không nhỏ.
Nhưng lúc này đã không có ai để ý tới bọn họ nữa.
” Ngọn lửa màu đen có uy lực vô cùng lớn! Còn có nọc độc Phi Long kia! Mày là “Lửa đen” Lôi Lâm!”
Một phù thủy co vẻ là người cầm đầu nhận ra thân phận của Lôi Lâm.
“Cái gì? Là hắn!” “Lôi Lâm!” “Thiên tài phản bội kia sao?”
Nhất thời, trong đám người may mắn còn sống sót ở đây vang lên một trận náo động.
“Các người . . Đều là phù thủy thuộc Lily gia tộc chứ?” Lôi Lâm chắp hai tay sau lưng: “Không cần phủ nhận! Cách xa như vậy, tao cũng có thể ngửi được mùi thối từ huyết mạch buồn nôn trên thân các người!”
“Phải thì thế nào?” Một phù thủy tóc bạc đứng dậy: “Mày lại dám giết hại cháu đích tôn của Đại trưởng lão, tao đã gửi thư báo cho ngài ấy, mày cứ chờ nhận trừng phạt đi!”
“Đã nói cho lão rồi sao? Được! Quá tốt rồi!”
Lôi Lâm phản ứng như thế rõ ràng khiến phù thủy tóc bạc kia hơi kinh ngạc.
Chợt Lôi Lâm lại nói: “Nếu như đã gửi tín hiệu vậy đám phù thủy các người có lưu lại cũng không có tác dụng gì nữa rồi!”
Nghe lời Lôi Lâm nói, phù thủy ở đây đột nhiên phát lạnh trong lòng, có một cảm giác đại họa lâm đầu.
“Bóng tối chi vực!” Vô số xúc tu màu đen từ bóng tối dưới chân Lôi Lâm bắn ra, lan tràn đến phía chân trời, hoàn toàn che kín ánh mặt trời ở khu vực này.
“Cẩn thận!” Tên phù thủy tổ trưởng đối diện chỉ có thể gào lên một tiếng, lập tức, tia sáng đen lóe lên, một bàn tay màu đỏ trực tiếp đánh tới lồng ngực hắn, móc ra một trái tim đỏ tươi còn đang đập ra.
Bị bàn tay đỏ tươi công kíc, thiên phú phòng ngự phép thuật của những phù thủy này giống như giấy vậy.
“Hắn. . . Hắn giết thủ lĩnh!”
Một phù thủy ở đây nhìn thân ảnh Lôi Lâm giống yêu ma, lập tức hoảng sợ kêu to, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
“Lỗ Mỗ, lùi lại!” Các phù thủy gần đó lớn tiếng kêu lên, đáng tiếc đã không kịp rồi.
Trong bóng tối, Lôi Lâm giống như đã biến thành một hạt bụi nhỏ, dung hợp vào trong gió nhẹ, trong nháy mắt đã bay tới sau lưng Lỗ Mỗ, bàn tay màu đỏ trực tiếp đặt lên đầu của hắn.
Ầm!
Một ngọn lửa màu đỏ ngòm lập tức cháy hừng hực trên thân Lỗ Mỗ, trong nháy mắt đã thiêu một tên phù thủy chính thức thành tro bụi.
Hiện tại phù thủy cấp 1 phổ thông ở trước mặt Lôi Lâm lại yếu ớt như đứa trẻ con.
Phì!
Lôi Lâm đột nhiên có cảm giác khẽ ngẩng đầu lên.
Từ chân trời xa xôi, một tia sáng giống lợi kiếm, đâm thẳng về nơi này.
“Chính chủ đã đến rồi!” Lôi Lâm khẽ mỉm cười, hai tay đẩy một cái lên trên bầu trời!
Trước đó bóng đen lan tràn toàn bộ địa vực đã thu lại trên tay Lôi Lâm, biến thành một quả cầu ánh sáng màu đen trôi nổi, một luồng gợn sóng năng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ toàn trường, một cơn bão táp mãnh liệt thổi qua khiến mặt đất bị thổi mất một tầng.
“Dừng tay! ! !” Từ vầng sáng màu bạc ở phương xa truyền ra một tiếng quát kinh nộ.
Đáng tiếc, Lôi Lâm không vì âm thanh này mà lay động chút nào, trực tiếp tung quả cầu ánh sáng trên tay ra.
Quả cầu ánh sáng tràn ngập năng lượng mang tính chất hủy diệt dọc theo đường đi lại vô thanh vô tức bắn tới trước mặt mấy phù thủy còn lại.
Dưới ánh mắt kinh nộ và sợ hãi của bọn hắn, quả cầu ánh sáng màu đen chầm chậm ép qua, dù là bọn hắn thả ra phép thuật hay tự thân bày ra thiên phú phòng ngự vu thuật đều bị quả cầu ánh sáng nuốt vào.
Cuối cùng, mấy phù thủy chính thức kia cũng bị quả cầu ánh sáng ép qua, tại chỗ cũ chỉ lưu lại một dấu vết to lớn.
“Tao muốn giết mày!”
Theo tiếng rống giận dữ, tốc độ vầng sáng màu bạc tăng vọt vài lần, thậm chí Lôi Lâm có thể nhìn thấy một ông lão ở bên trong, trên mặt đeo trang sức màu bạc.
“Nên chuyển sang nơi khác!” Lôi Lâm nhẹ nhàng nở nụ cười, đi tới trên lưng nọc độc Phi Long, vỗ vỗ đầu của Hạo Khắc.
“Gào!”
Hạo Khắc gào lên một tiếng giống như muốn thị uy, đôi cánh chấn động, thật nhanh rời khỏi nơi này.
Xì!
Vầng sáng màu bạc ở xa xa vài giây sau đã bắn tới nơi này, lộ ra một ông lão mặc lễ phục màu trắng.
Ông lão mặt không hề cảm xúc nhìn cứ điểm đã biến thành phế tích, quần áo trên người không gió mà bay, từng vòng sáng hạt căn bản kim loại điên cuồng ở phía sau lão chìm nổi bất định.
“Mày không trốn được đây! Lần này, cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển, tao cũng nhất định phải giết mày!”
Ánh sáng kim loại màu trắng bạc lóe lên, ông lão đã không thấy tăm hơi, chỉ có giọng nói vẫn còn vang vọng giữa không trung.
. . .
Thời gian trôi qua mười mấy phút.
Ào ào ào! Trong phế tích mặt, một đống đất nhô lên, chợt có một người giống quái vật được khâu lại xông ra.
“Vừa nãy! Là Lôi Lâm sao? Không ngờ hiện tại hắn đã trở thành phù thủy chính thức mạnh mẽ như vậy. . .”
Ni Ty nhìn phương hướng Lôi Lâm rời đi, trong miệng lầm bầm lầu bầu.
Bởi Lôi Lâm có ý định tách công kích ra, hơn nữa tính chất kháng phép thuật của cô không tệ, trong đợt tập kích khủng bố này, ngoại trừ quần áo bị thủng mấy chỗ thì cô cũng không bị thương tổn gì khác.
“Phù thủy chính thức. . .” Trong đôi mắt Ni Ty lộ ra rõ ràng vẻ ước ao.
Muốn giải trừ tai hại trên người cô, nhất định bản thân phải đạt đến cảnh giới phù thủy chính thức, mới có thể tiến hành điều chỉnh thân thể của chính mình, cuối cùng khôi phục lại tướng mạo như người bình thường.
“Một ngày nào đó mình cũng sẽ đạt tới!” Ni Ty siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt lóe lên vẻ kiên định.
Ào ào ào!
Lúc này, một căn nhà lầu gỗ bên cạnh đổ xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm, mà bên dưới lầu gỗ lộ ra thân ảnh một học đồ.
Ni Ty có chút ngạc nhiên địa đi tới, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt của tên học đồ thuộc Lily gia tộc kia.
Chỉ là so với Ni Ty thì tên học đồ này rất xui xẻo rồi, không chỉ đứt mất một tay và một chân, bụng còn có một lỗ thủng lớn, ngay cả ruột đều chảy ra, lúc này đang rên rỉ lên.
“Mày! Lại đây!” Sau khi nhìn thấy Ni Ty, học đồ kia sáng mắt lên.
“Chuyện gì?” Ni Ty mặt không hề cảm xúc đi tới trước mặt hắn.
“Đồ học đồ ô uế, thấp hèn như mày. . . Cũng không phải không có một chút công dụng! Nhanh. . . Mau đưa tao đến trong gia tộc, tao sẽ cho mày mấy thứ làm thù lao. . .”
Học đồ kia hổn hển ra lênh, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, giống như cho Ni Ty đụng tới là niềm vinh hạnh lớn lao đối với cô.
Nhưng Ni Ty giống như một người gỗ, đứng ở nơi đó nửa ngày vẫn bất động.
“Mày. . .” Học đồ kia lộ ra sắc mặt ửng hồng, chỉ tay vào Ni Ty muốn nói gì đó.
Đùng!
Theo động tác của hắn, một viên khoáng thạch màu đỏ từ trong ngực hắn lắn ra, rơi trên mặt đất.
Mà sau khi nhìn thấy khoáng thạch, ánh mắt Ni Ty dường như càng trở nên nguy hiểm.
“Mày! Mày muốn làm gì?”
Tên học đồ trước đó còn phách lối, đến lúc này mới cảm giác được nguy hiểm, trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ sợ hãi, lập tức lại ưỡn thảng sống lưng, “Lẽ nào mày còn muốn động thủ với tao sao? Mày cần phải hiểu rõ, tao là Lily. . .”
Oành!
Tên học đồ này còn chưa nói hết lời, một quả bóng axit màu xanh lục đánh vào trên đầu hắn, ăn mòn đầu của hắn hơn một nửa.
Nhìn thi thể trên đất, Ni Ty tiến lên nhặt lên viên khoáng thạch màu đỏ kia.
“Ta chỉ nghe theo lời dặn dò lúc trước của ngài, đánh lên trên mặt ngài! Thiếu gia của Lily gia tộc. . .”
Vẻ mặt Ni Ty phi thường quái dị, giống như hoảng sợ, lại giống như trút được gánh nặng. . .
. . .
Trên mặt đất hoàn toàn trống trải, Lôi Lâm lẳng lặng đứng ở giữa, giống như đang chờ đợi người nào đó.
Nọc độc Phi Long Hạo Khắc trong chiến đấu cấp bậc này căn bản không có tác dụng gì, bị Lôi Lâm trực tiếp mệnh lệnh trở lại.
Đột nhiên, Lôi Lâm có cảm giác khẽ ngẩng đầu lên.