Chương 400: KIm loại cùng trọng lực (1)
Ầm ầm ầm! ! !
Thế giới trong nháy mắt này dường như đều dừng lại một chút.
Lại qua vài giây sau, cảnh tượng chung quanh mới khôi phục bình thường.
Tình huống vừa rồi giống như điện ảnh đang truyền phát tin nhưng trong nháy mắt bị mất kết nối nên hình ảnh bị dừng lại vậy.
Chợt, một cơn bão năng lượng hùng vĩ đột nhiên khuếch tán ra bốn phía.
Ở trung tâm cơn bão năng lượng, ngọn lửa màu đen và vầng sáng màu trắng bạc còn đang không ngừng dây dưa, nuốt chửng lẫn nhau.
Chít chít. . .
Nơi xa chiến trường nhất, nơi Mã Nhĩ Bố bố trí kim loại lao tù, lao tù kim loại màu trắng bạc cũng phát ra tiếng vang vì không chịu nổi áp lực.
Mấy phút sau, cơn bão năng lượng kinh người mới tản đi.
Trên người Mã Nhĩ Bố không có một vết thương, ngay cả tóc cũng không rối loạn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lôi Lâm, vung tay về phía trước: “Tiểu tử! Mày tới đây cho tao!”
Kim loại lao tù ở chung quanh có chút tàn tạ giống như nghe được mệnh lệnh gì đó, nhanh chóng tụ lại.
Thân thể Lôi Lâm hơi ngưng lại, đã bị mấy xiềng xích màu trắng bạc khóa lại, thân thể không tự chủ bay về phía Mã Nhĩ Bố.
“Chết đi cho tao! ! !”
Mã Nhĩ Bố đột nhiên xông lên, gai nhọn cùng lưỡi dao trên người giống cơn mưa xối xả đánh ra, trên mỗi một gai nhọn cùng lưỡi dao đều mang theo năng lượng khổng lồ, chỉ cần một cái là có thể làm cho phù thủy cấp 1 phổ thông bị trọng thương.
“Đọa Tinh Chi Trụy!”
Lôi Lâm trầm thấp hét lên một tiếng, hào quang màu đỏ sậm trên người và vầng sáng màu đen dung hợp lại cùng nhau, phát ra một vòng sáng kỳ dị.
Răng rắc! Răng rắc! Bắp thịt của hắn nhô lên, xiềng xích màu trắng bạc bị hắn trực tiếp dùng lực lượng kéo đứt.
Leng keng! Leng keng!
Phi châm cùng lưỡi dao màu trắng bạc đánh vào vầng sáng kia, phát ra tiếng vang lanh lảnh, từng đốm lửa nhỏ bắn lên. Cuối cùng lại bị gảy ra ngoài.
“Thủ đoạn của lão chỉ có thế thôi sao? Quá khiến tôi thất vọng rồi!”
Trong con ngươi Lôi Lâm dường như lộ ra vẻ thất vọng ghê gớm, trong nháy mắt, tròng mắt của hắn đã biến thành màu hổ phách!
“Nếu như thủ đoạn của lão chỉ có thế thì xin lỗi, ngày hôm nay lão phải chết ở chỗ này!”
Trong nháy mắt, từ bên trong đôi mắt của Lôi Lâm bắn ra tia sáng kỳ dị, bắn thẳng về phía con mắt của Mã Nhĩ Bố.
Thiên phú vu thuật —— hoá đá chi đồng!
Mã Nhĩ Bố đang xông lên đột nhiên hơi ngưng lại. Lập tức, một lớp bụi vỏ đá màu trắng từ mắt của lão vừa bắt đầu lan tràn lên.
Ong ong!
Một vòng sáng màu nhũ bạch từ một tấm bùa hộ mệnh trên cổ Mã Nhĩ Bố lấp loé liên tục.
Có vầng sáng màu nhũ bạch soi sáng, vỏ đá trên mặt lão bắt đầu rụng xuống từng mảng.
“Bùa hộ mệnh chuyên môn dùng để chống lại thuật hoá đá sao? Hình như là còn có hiệu quả cường lực, đã làm khó lão để có thể thu mua được cái này!”
Vẻ mặt Lôi Lâm không thay đổi chút nào, nháy mắt đã đi tới trước mặt Mã Nhĩ Bố.
Vào lần thứ nhất bị phân thân của lão truy sát, Lôi Lâm đã lộ ra năng lực hoá đá, cuối cùng mới có thể trở mình.
Mà làm tử địch của hắn, Mã Nhĩ Bố làm sao có khả năng không chuẩn bị ở phương diện này làm?
Nhưng dù là thời thượng cổ thì thuật hoá đá cũng là vu thuật hiếm có. Hiện tại ở toàn bộ Nam Hải bờ cũng đã hầu như tuyệt tích, có thể sử dụng bùa hộ mệnh, không chỉ là số lượng cực kỳ ít ỏi, mà đa số chỉ có trong di tích thời thượng cổ.
Đối với việc Mã Nhĩ Bố có thể nhanh chóng tìm được một cái thế này, Lôi Lâm cũngcó chút kinh ngạc.
Nhưng cho dù Mã Nhĩ Bố có bùa hộ mện, , thuật hoá đá bình thường sao có thể so sánh với năng lực thiên phú đến từ sinh vật thượng cổ —— Khoa Mạc Ân cự xà?
Thân thể Mã Nhĩ Bố tuy rằng đã giải trừ thuật hoá đá, nhưng vẫn dại ra trong nháy mắt.
Bạch! Tia sáng lóe lên. Lôi Lâm đã xuất hiện trước mặt Mã Nhĩ Bố, hai mắt màu hổ phách trực tiếp đối diện với Mã Nhĩ Bố.
“Đi chết đi!”
Vầng sáng màu đỏ sậm từ Đọa Tinh Chi Trụy ở trên tay Lôi Lâm ngưng kết thành một cây búa to, Lôi Lâm dường như còn không vừa lòng, lại chỉ tay về lưỡi búa!
Hùng!
Một ngọn lửa màu đen lớn trong nháy mắt bao phủ cả lưỡi búa.
“Hây!” Lôi Lâm trầm thấp hét một tiếng, chợt có vô số bóng đen từ dưới chân hắn bốc lên, toàn bộ hội tụ đến trên người hắn.
Ở trong hắc ảnh, thân hình Lôi Lâm vốn đã cao gầy lại tăng vọt lên nữa, trong nháy mắt đã biến thành một người khổng lồ thân cao ba thuớc trở lên, da dẻ hơi đen.
“Gào! ! !”
Người khổng lồ gầm lên, bắp thịt trên cánh tay nhô lên từng khối, còn có thể nhìn thấy kinh mạch màu đỏ sậm giống giun ở phía trên.
Thật giống thần linh trong truyền thuyết thượng cổ bổ ra núi cao, người khổng lồ cầm búa lớn, mạnh mẽ chém tới cổ Mã Nhĩ Bố!
Xì! Lưỡi búa chưa tới, từ trên mặt của nó bộc phát ra sóng nhiệt và kình phong cũng đã hết sức sắc bén, cắt đứt một vòng phòng hộ bằng kim loại trạng thái lỏng trên cổ Mã Nhĩ Bố.
Răng rắc!
Búa lớn mang theo hắc diễm mạnh mẽ chém vào cổ Mã Nhĩ Bố, gần như chém cả đầu lão xuống, ngọn lửa màu đen trong nháy mắt lan tràn ở trên người lão.
Trên mặt Mã Nhĩ Bố dại ra, chậm rãi ngã xuống.
“Hả?” Lôi Lâm có chút sững sờ, tình huống như thế dường như quá mức dễ dàng, dù là phù thủy chính thức, cả đầu bị chém xuống cũng không thể may mắn còn sống sót!
“Keng! Nguy hiểm! Đo lường thấy mục tiêu còn có sóng năng lượng sinh mệnh!” Chíp đúng lúc này vang lên tiếng cảnh cáo.
Lập tức, một tia sáng trắng như tuyết xuất hiện trước mặt Lôi Lâm.