Chương 419: Mê hồn (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,030 lượt đọc

Chương 419: Mê hồn (1)

“Cậu yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ rơi cậu!”

Người khổng lồ đưa một phần địa đồ tỉ mỉ cho Lôi Lâm, phía trên còn đánh dấu một con đường màu đỏ.

“Sau khi hoàn thành , dựa theo con đường này để đi, tuyệt đối có thể thuận lợi rời đi trước khi bị những khác phù thủy phát hiện. . . Đồng thời, đại nhân phía sau của chúng ta cũng sẽ xuất thủ, giúp cậu hấp dẫn sự chú ý của Lai Ngang đi, chúng ta còn sẽ ở bên ngoài tiếp ứng. . .”

Người khổng lồ lạnh nhạt nói, đặc biệt nhắc tới hắc vu sư cấp hai phía sau Thiên Diệp Thủ, rõ ràng là ý tứ uy hiếp.

Lôi Lâm trầm mặc lại: “Ta sẽ thử nghiệm. . .”

Nếu như quá mức nguy hiểm, hắn mới không vì tổ chức này mà liều mạng!

“Ừm! Cậu sẽ phát hiện đây là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản và ung dung!” Người khổng lồ cười: “Sau khi làm xong chuyện này, cậu có thể một lần nữa trở lại với chúng ta! Thế nào? Muốn đi học viện hoặc là tổ chức nào? Có thể nói cho ta biết trước. . .”

Lôi Lâm lắc lắc đầu, hiện tại hắn vẫn không có loại dự định này, đồng thời, lời của đối phương, hắn cũng không tin tưởng toàn bộ.

Giao thiệp với hắc vu sư mà không có một chút tâm kế, nhất định sẽ bị đối phương ăn đến mức cặn xương đều không còn sót lại!

“Được rồi! Để bảo đảm một vài thứ, cậu còn cần ký kết cái này!” Người khổng lồ lại sẽ ném một quyển sách màu đen cho Lôi Lâm.

“Hả?” Lôi Lâm nhận quyển sách nhìn một chút, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc: ” Khế ước thẩm phán chi nhãn? Sau khi nắm giữ dung dịch lông chim ô uế điểu mà các người còn dám dùng cái này?”

“Đây chính là đại nhân sau lưng chúng ta đặc biệt định ra vì cậu!” Người khổng lồ có ý riêng. Đặc biệt nhấn mạnh vài chữ phía sau, “Đồng thời, phần dung dịch lông chim ô uế điểu là phần cuối cùng mà tổ chức chúng ta cất giấu. Nếu như cậu còn có thể lại tìm được một phần, vậy chúng ta cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo. . .”

Nhìn dáng vẻ này thì hắn khá có lòng tin đối với chuyện này.

“Hắc hắc. . . Cho dù như vậy, người dám làm như thế cũng là người thứ nhất!” Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào người khổng lồ, cười gằn lại.

Khi hắn cười lạnh, bóng mờ cự xà bỗng nhiên há to miệng lớn, cắn tới người khổng lồ!

Ầm! ! !

Khi đến gần người khổng lồ, bóng mờ cự xà đột nhiên tan vỡ, biến thành một bóng đen lớn, đánh vào sương mù màu xanh lục bao quanh người khổng lồ, phát ra tiếng sóng biển.

“Ha ha. . . Ta chỉ đùa một chút mà thôi! Dù sao, ta chỉ là một thành viên bình thường trong Thiên Diệp Thủ, làm sao dám đối phó với những nguyên lão như các người chứ?”

Trên mặt Lôi Lâm đột nhiên nở một nụ cười xán lạn!

“Cậu rất nhanh cũng có thể trở thành nguyên lão! Sau lần hành động này, ta có thể giới thiệu cậu!” Người khổng lồ trầm mặc một lúc mới lạnh nhạt nói.

“Như vậy thì đa tạ!”

Lôi Lâm khẽ điểm lên quyển sách, dấu ấn xà văn màu đen trong nháy mắt ngưng tụ ra một phù hiệu.

Rầm!

Bóng mờ của thẩm phán chi nhãn giáng lâm, Lôi Lâm cảm giác bóng mờ này thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với lần trước Lai Ngang triệu hoán ra kia.

Dưới sự chú ý của thẩm phán chi nhãn không có một tia tình cảm nhân loại nào, quyển sách trên tay Lôi Lâm bắt đầu không gió mà tự cháy.

Ngọn lửa màu xanh lục trong nháy mắt bao phủ cả quyển sách.

Một tia sáng đại diện cho khế ước cùng ràng buộc bắn vào đầu Lôi Lâm khi quyển sách bị đốt cháy.

Sau đó, bóng mờ thẩm phán chi nhãn tự động tiêu tan trong không khí.

Khế ước này hắn cũng đọc qua, chỉ là quy định không thể trợ giúp Hoa Viên Bốn Mùa, cũng không có yêu cầu gì quá mức hà khắc, dù sao đối phương còn muốn cầu cạnh hắn, cũng không dám làm quá mức.

“Lại không phát hiện cử động của ô uế điểu lần trước sao?” Lôi Lâm thầm nhủ dưới đáy lòng.

Lập tức, hắn nhanh chóng rời đi nơi này không quay đầu lại.

Toàn bộ căn phòng dưới đất chỉ có người khổng lồ còn lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ đợi cái gì.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy phút sau, thân ảnh người khổng lồ trong sương mù màu xanh lục đột nhiên kịch liệt run rẩy, lập tức, vách tường phía sau hắn bắt đầu bỗng nhiên nổ tung!

Đến khi bụi bặm tan đi, sương mù quanh người khổng lồ cũng đã tan đi hơn nửa, lộ ra một thân hình người khổng lồ cao tới hai mét.

“Người điên! Mẹ nó hắn chính là một người điên! ! !”

Người khổng lồ tự lẩm bẩm, lập tức lại cười lớn : “Ha ha. . . Được! Thú vị! Chuyện càng ngày càng thú vị! ! !”

Lập tức, hắn hóa thành vô số sương mù màu xanh lục, rời khỏi nơi này.

Ở phía sau hắn, phòng dưới đất đột nhiên toàn bộ đổ nát, bắn lên tro bụi đầy trời. . .

Ngày thứ hai, 7h buổi tối, Lôi Lâm đúng giờ đi tới văn phòng của Lai Ngang.

“Lai Ngang đại nhân!” Hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi!” Từ trong cửa truyền ra giọng ôn hòa của Lai Ngang.

Lôi Lâm hít sâu một hơi, mở cửa lớn đi vào, Lai Ngang đeo kính mắt, đang ngồi trên một cái ghế bằng dây leo, uống đồ uống màu xanh lục, mà bên cạnh ông ta còn có một bàn tròn nhỏ cùng một cái ghế.

“Lôi Lâm! Cậu đến rồi! Ngồi!” Lai Ngang chỉ tay vào cái ghế bên cạnh mình.

“Đa tạ!” Lôi Lâm lần thứ hai hành lễ, mới ngồi xuống bên cạnh Lai Ngang.

“Đến! Nếm thử siro quả bích đà la hoa đi! Hiện tại chúng ta chỉ đang nói chuyện riêng, không cần quá câu thúc!” Biểu hiện của Lai Ngang giống như một ông lão hiếu khách.

Giống như có chút áy náy, Lôi Lâm co quắp nở nụ cười, mới cầm lấy cái chén trên bàn gỗ uống một hớp.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right