Chương 453: Lệnh bài cống hiến (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,175 lượt đọc

Chương 453: Lệnh bài cống hiến (2)

“Chờ đã!” Loại ánh mắt bố thí này khiến Lôi Lâm phi thường khó chịu, bởi vậy hắn trực tiếp mở miệng cắt đứt lời của bà lão.

“Làm sao? Chuẩn bị sám hối sao?” Bà lão ngẩng cao đầu.

“Không! Ta muốn hỏi là bà bị bệnh thần kinh sao?” Lôi Lâm trực tiếp mở miệng.

“Cậu nói cái gì?” Trên mặt bà lão hiện ra vẻ kinh ngạc, bà ta thực sự không tin có người lại dám nói với bà ta như thế.

“Nếu như bà không nghe rõ! Ta sẽ nói lại lần nữa!” Giọng nói của Lôi Lâm tăng cao tám độ: “Bà, bị, bênh, thần, kinh, sao!” Hắn nhấn mạnh từng chữ, bảo đảm cho bà lão này có thể nghe được rõ ràng.

“Cậu. . . Cậu lại dám. . .” Bà lão chỉ vào Lôi Lâm, đầu ngón tay bởi vì phẫn nộ mà hơi trắng bệch cùng run rẩy.

“Cậu lại dám nói người chấp chưởng đương đại của gia tộc Ba Đặc Lợi như vậy! Còn dám sỉ nhục vinh dự của gia tộc chúng ta! Chín tầng Địa ngục a! Trước đó ta còn nhân từ hy vọng có thể đặc xá cho cậu. . . Mẹ hòa bình vĩ đại, mong ngài tha thứ cho con vị sự ngu xuẩn. . .”

“Dừng lại!” Lôi Lâm thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện với bà lão này nữa, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ, gia tộc của Trân Na gọi là Ba Đặc Lợi này, khẳng định có bệnh thần kinh về di truyền!

“Ta chỉ nói một điểm! Nguyền rủa trên người Trân Na chỉ có ta là có thể giải trừ! Mà cô ta đối với các người lại vô cùng quan trọng! Sau khi các người thử hết các loại biện pháp, bây giờ chỉ có để van cầu ta! Mà nếu như đã tới để van cầu thì trước tiên phải có thái độ van cầu!”

Lôi Lâm dựng thẳng lên một ngón tay: “Nếu không thì bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Trân Na đi chết!”

Những lời lẽ không chút khách khí nào dường như châm chọn đâm thủng nội khố và cảm giác vinh quang của bà lão, nét mặt hồng hào của bà ta nhanh chóng biến mất, biến thành lúc xanh lúc trắng.

“Ta biết mà! Nói chuyện cứu rỗi với những tội nhân như cậu sẽ không có tác dụng gì, chỉ có thể bị các người vơ vét, điểm duy nhất thích hợp với các người, chỉ có vĩnh hằng tử vong. . .”

Bà lão lẩm bẩm.

“Bà. . .” Lôi Lâm càng lúc càng tức giận.

Nhưng lập tức, hắn khẽ thay đổi sắc mặt, cả người đều bình tĩnh lại.

Lúc này, bà lão ở trước mặt hắn lấy từ trong túi xách trên tay ra một tấm lệnh bài màu vàng to bằng bàn tay, quơ quơ ở trước mặt hắn, đắc ý nở nụ cười: “Nhìn thấy sao? Đây là tổ tiên ta lấy được lệnh bài cống hiến cấp một từ Hoa Viên Bốn Mùa! Đại diện cho thân phận cao quý ở nơi này, chỉ cần ta lựa chọn tiêu hao nó! Hoa Viên Bốn Mùa nhất định phải thỏa mãn một yêu cầu của ta! Cậu nói xem nếu như ta muốn bọn họ đuổi cậu ra ngoài thì sẽ có hậu quả gì?”

“Hóa ra bà lớn lối như thế là bởi vì có vật này, vì thế mà không sợ hãi gì!”

Lôi Lâm đột nhiên rất muốn cười, không nói tới việc hắn đã chuẩn bị rời khỏi Hoa Viên Bốn Mùa, dù là đoạn thời gian trước đó, hắn cũng không coi Hoa Viên Bốn Mùa quá quan trọng, nhưng rất hiển nhiên, bà lão này nhất định phải bắt điểm ấy để liều mạng áp chế.

“Tùy cậu nghĩ ra sao! Hiện tại cậu có hai cái lựa chọn! Một là ngoan ngoãn nhận tội, theo ta trở lại chữa khỏi cho Trân Na, thứ hai chính là bị Hoa Viên Bốn Mùa trục xuất đồng thời truy sát!”

Trên mặt bà lão hiện ra nụ cười chiến thắng.

“. . .” Lôi Lâm không nói gì nhìn bà lão này một chút, đột nhiên cảm thấy bà ta có chút đáng thương.

Hoa Viên Bốn Mùa đúng là có quy định này, trên tay bà ta có lệnh bài cống hiến cấp một cũng là thật sự, đáng tiếc thời gian chậm mấy ngày!

Nếu như bà ta đến sớm mấy ngày, nói không chừng đúng là có thể dựa vào uy thế của lệnh bài này, đồng thời cưỡng bức Lôi Lâm Hoa Viên Bốn Mùa.

Nhưng hiện tại, Lôi Lâm nhìn lệnh bài trên tay bà lão một chút.

“Đúng rồi! Bà ta ở trên đường còn không biết nơi này bị tập kích, Lai Ngang bỏ mình, đồng thời mình đã tiếp quản quyền lực. . .”

Lần này hắc vu sư tập kích bị liệt vào cơ mật, thậm chí ngay cả cửa lớn bí cảnh đều vì thế mà đóng kín một khoảng thời gian, phù thủy bình thường căn bản không thể biết được tin tức.

Hơn nữa vì thời gian chênh lệch nên bà lão không ý thức được phân bộ Hoa Viên Bốn Mùa ở đây đã đổi chủ, lại lớn lối cười toe xông vào như vậy.

“Làm sao? Còn không lựa chọn được sao? Có phải để ta đến giúp cậu một tay?”

Lôi Lâm trầm mặc trong thời gian dài rơi vào mắt bà lão lại biến thành biểu hiện khiếp đảm, bởi vậy, biểu hiện trên mặt bà ta càng thêm hung hăng, lớn tiếng kêu la lên: “Người đâu! Người đâu!”

“Chuyện gì?”

Mấy phút sau, mấy phù thủy phòng giữ mặc áo bào trắng lập tức vọt vào.

“Ta dùng danh nghĩa Hoa Viên Bốn Mùa lệnh cho các người bắt lấy Lôi Lâm!” Bà lão vừa giơ lệnh bài màu vàng óng trong tay lên, lệnh bài ở giữa không trung lập loè ánh huỳnh quang, mơ hồ biến thành một vòng tròn bốn màu, một sóng năng lượng phi thường dễ dàng nhận ra tản ra.

“Là lệnh bài cống hiến cấp một! Sẽ không sai!” Mấy phù thủy phòng giữ nhìn nhau, lập tức khom người hành lễ với bà lão.

Bà lão gật gù, trên mặt lại toát ra vẻ đặc biệt ngạo mạn.

“Bắt hắn bắt lại cho ta!” Bà ta chỉ tay vào Lôi Lâm.

“Hắn?” Mấy phù thủy phòng giữ nhìn bà lão một chút, lại nhìn Lôi Lâm một chút, trên mặt xuất hiện vẻ mặt khó xử.

“Làm sao?” Bà lão lập tức thét lên chói tau, hầu như khiến người ta muốn che lỗ tai lại: “Các ngươi muốn làm trái với ước định cho tới nay sao?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right