Chương 467: Báo tin (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,346 lượt đọc

Chương 467: Báo tin (2)

Không ngờ chính là hai nắm đấm sấm sét kia sau khi đánh vào lốc xoáy lại quỷ dị mà biến mất, không có một chút tiếng động nào truyền tới.

“Phốc!” Sắc mặt vị phó Quân đoàn trưởng kia lập tức tái nhợt đi, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu màu đỏ, bên trong còn có từng tia khói màu xám không ngừng bốc lên.

“Hắc hắc! Bọn mày nghĩ rằng lần trước sau khi chịu thiệt, tao sẽ không tiến hành nghiên cứu về vu thuật hệ sấm sét của bọn mày sao?”

Khoa Bản không ngừng cười quái dị, lốc xoáy to lớn gầm thét đánh tới, bao phủ cả vị phó Quân đoàn trưởng này vào.

Ô ô. . .

Lốc xoáy không ngừng xoay tròn tại chỗ, vài giây sau đã triệt để tản ra, lộ ra tình cảnh bên trong.

Đùng! Một bộ khung xương trắng nõn trong nháy mắt rơi trên mặt đất sau khi lốc xoáy tản ra, vỡ thành vô số mảnh, lại rất sắp biến thành bột phấn.

Vị phó Quân đoàn trưởng kia dường như đã bị lốc xoáy cuốn đi toàn bộ huyết nhục, ngay cả sinh cơ trong xương cốt đều không thể buông tha.

Khoa Bản chỉ dùng một chiêu đã giải quyết được phù thủy của quân đoàn Chớp Giật, loại hung uy này lập tức khiến đám bạch phù thủy chung quanh kinh sợ, phù thủy của Hoa Viên Bốn Mùa thấy cảnh này thì lập tức không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy.

Mặc dù bọn hắn phi thường trung thành đối với Hoa Viên Bốn Mùa, nhưng cũng không phải kẻ ngu! Có thể dùng một chiêu đánh giết phù thủy cấp một đỉnh cao, nhất định là tồn tại đã đạt đến cấp hai! Đối mặt với loại phù thủy này, bọn hắn chạy tới bao nhiêu đều là chịu chết!

Khoa Bản hài lòng gật gù, lập tức quay đầu nhìn về phía Lôi Lâm.

“Vướng bận đã giải quyết sạch sẽ, hiện tại chúng ta có thể lần thứ hai bắt đầu. . .”

Vừa nãy khi Khoa Bản xuất thủ, Lôi Lâm vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho Khoa Bản tàn sát phù thủy của quân đoàn Chớp Giật, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Đến lúc rồi!” Đột nhiên địa, Lôi Lâm khẽ thở dài một tiếng.

“Lúc gì?” Trong lòng Khoa Bản đột nhiên phát lạnh, có một loại dự cảm phi thường không tốt.

Ong ong. . .

Một trận rung động to lớn vang lên, vắt ngang cửa lớn kim loại vào bí cảnh của Hoa Viên Bốn Mùa, đột nhiên bắt đầu ong ong.

Tình huống như thế, phù thủy ở đây đều không xa lạ gì, trước đây không lâu vừa mới xảy ra một lần, mà một lần đó là có một vị phù thủy cấp hai mang theo một quân đoàn phù thủy xuyên qua cửa lớn bí cảnh lại đây!

Xoẹt!

Tia chớp màu xanh lam không ngừng quét ngang tất cả những thứ gần cánh cửa kim loại, bầu trời vốn vạn dặm không mây lập tức âm trầm lại, khắp nơi đều che kín mây đen.

Một đôi tay lớn hoàn toàn do chớp giật tạo thành trong nháy mắt từ trong cửa lớn vươn, đảo qua đám hắc vu sư chung quanh.

Trên mặt những hắc vu sư vốn đang tùy ý cướp đoạt kia hiện ra thần sắc kinh ngạc, lập tức hóa thành tro bụi trong điện lưu!

Theo sát bàn tay khổng lồ sấm sét là một đại hán có mái tóc màu vàng kim, vết bớt hình chớp giật trên trán đang lấp lóe tia sáng chói mắt.

“Lôi Tư Mạn!” Khoa Bản nghiến răng nghiến lợi thốt lên cái tên này.

Sau đó ông ta lập tức dùng ánh mắt giết người nhìn thẳng vào Lôi Lâm: “Là mày gây rối?”

Ở bí cảnh sông Hằng này, hiểu rõ kế hoạch của bọn hắn như vậy, có thể gửi thông tin đi, cũng chỉ có một mình Lôi Lâm! ! !

Chỉ là Khoa Bản không nghĩ ra Lôi Lâm làm như thế có chỗ tốt gì.

Trước đó tội lỗi mà hắn phạm vào đã đủ đẻ liên minh bạch phù thủy giết hắn mấy trăm lần, cho dù lần này mật báo, cũng sẽ không được khoan dung.

Hơn nữa, hiện tại Lôi Lâm hầu như đã đắc tội với cả hai phe hắc bạch phù thủy, kiểu gì cũng sẽ không có kết quả tốt.

Thế nhưng hiện tại Khoa Bản đã không có thời gian suy nghĩ những việc này nữa, Lôi Tư Mạn nhìn thấy tình cảnh trong sân bãi, đầu tiên trên mặt cả kinh, sau đó vài điểm sáng màu xanh lam lập tức từ trong thây khô của quân đoàn Chớp Giật bay lên, chẳng khác nào tia chớp bắn tới dấu ấn trên trán Lôi Tư Mạn.

Trên mặt hắn trong nháy mắt đã bị lửa giận thay thế.

“Khoa Bản! Tên giòi bọ thấp kém! Kẻ nhu nhược chỉ có thể chạy trốn! Lần này tao nhất định phải vặn đầu của mày xuống, đặt trên bậc thang hội nghị giẫm mười ngàn năm! ! !”

Lôi Tư Mạn rít gào, trong nháy mắt cả người hắn bị một tầng sấm sét màu xanh lam che kín.

Răng rắc!

Một đạo sấm sét to lớn từ trên bầu trời đánh xuống! Rơi vào trên tay Lôi Tư Mạn, đã biến thành một thanh vũ khí có hình dáng như trường mâu.

Xèo! Thân hình Lôi Tư Mạn trong nháy mắt cắt ra không khí, đi tới trước mặt Khoa Bản.

“Đáng ghét!”

Khoa Bản kinh hoàng, từ trên tay bắn ra hai cơn lốc màu xám bạc.

Cơn lốc lớn gầm thét, tụ thành cơn lốc càng to lớn hơn, bao trùm chính ông ta vào.

Lôi Tư Mạn giống thần sấm lập tức nhảy vào lốc xoáy, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người không ngừng va chạm ở bên trong.

Cơn lốc xoáy lung tung không có mục đích bay giữa sân, nhưng bất kỳ phù thủy bị cuốn vào đều sẽ biến thành thây khô trong nháy mắt, hoặc là bị điện lưu bắn ra ngoài ra đốt cháy thành than cốc.

“Rốt cục đều đi rồi!”

Lôi Lâm nhìn hai tên phù thủy cấp hai đã quấn quýt lấy nhau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.

Tuy rằng hắn trải qua cải tạo trái tim, đã đến cảnh giới tiếp cận phù thủy cấp hai, có thể nói là phù thủy cấp 1 mạnh mẽ nhất từ trước tới nay.

Nhưng cấp một chính là cấp một! So với cấp hai vẫn chênh lệch một khoảng lớn.

Vừa nãy tuy rằng hắn đỡ lấy một đòn của Khoa Bản, thế nhưng nếu như tiếp tục chiến đấu tiếp, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy trốn.

Chuyện này tuyệt đối sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right